Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2912: Đều có sự sợ hãi (4)

Hạ Hầu Ngạo Thiên lười nhiều lời với lão, bước nhanh đuổi theo.

Hai người tới trước bức tranh tường thứ ba, nhìn thấy là đêm khuya tối thui, trong khu ngoại ô phồn hoa, lửa cùng khói đặc cuồn cuộn dâng lên, biệt thự xa hoa đổ sụp thành phế tích.

Một đám ác đồ đôi mắt màu đỏ tươi, cơ bắp cuồn cuộn tàn phá bừa bãi khắp nơi, dưới dao mổ, từng sinh mệnh sống sờ sờ ngã trong vũng máu. Trong phế tích đổ sụp nơi nào đó, một cô bé co ro, mượn phế tích yểm hộ, run lấy bẩy, khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt.

Cô rất nhanh đã bị một tên đầu trọc cao lớn tìm được, đôi mắt màu đỏ tươi tràn ngập ác ý, hướng phía cô bé lộ ra nụ cười dữ tợn.

Cô bé bị hù bắt đầu chạy, tráng hán sau lưng đuổi theo không tha.

Cô thành công chạy thoát đuổi giết, trốn trong một chỗ phế tích khác.

“Đây là tràng cảnh thời điểm Sở gia bị diệt môn?” Hạ Hầu Ngạo Thiên là biết thân thế của Chỉ Sát cung chủ, lúc trước Hạ Hầu Trì từng đi xa Tùng Hải, ý đồ giết chết Chỉ Sát cung chủ báo thù cho con trai.

Trương Nguyên Thanh thở dài một hơi, sự kiện Sở gia diệt môn là ác mộng lớn nhất của dì trẻ.

Để lại vết thương khó xóa nhòa ở tâm linh nhỏ yếu của cô, cô vừa sợ hãi, lại vừa cảm thấy mình năm đó nên cùng tổn vong với gia tộc.

Cô bị chấp niệm cùng nỗi sợ hãi của mình vây khốn.

Tiếp tục như vậy, chờ nội tâm của cô mỏi mệt cùng tuyệt vọng tích lũy tới trình độ nhất định, mất đi dục vọng cầu sinh, cô bé trong ảo cảnh sẽ bị bắt được, sau đó giết chết.

“Cô ấy sớm muộn sẽ bị bắt lại.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói.

Có kinh nghiệm hai lần trước, Trương Nguyên Thanh rất nhanh nghĩ ra biện pháp phá giải ảo cảnh, nâng bút ở trên tranh tường phác họa ra một hình que ngũ quan rất tùy ý.

Hình que dung nhập tranh tường, biến thành bộ dáng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Hắn đi vào phế tích, ngồi xuống trước mặt cô bé, dịu dàng nói:

“Anh đưa em rời khỏi nơi này.”

Cô bé ngóc lên khuôn mặt tèm nhem nước mắt, sững sờ nhìn hắn.

“Vâng!” Cô nghẹn ngào gật đầu.

Trương Nguyên Thanh dắt tay của cô, đi ra khỏi phế tích, dạo bước ở chiến trường lửa nóng cùng khói đặc.

Những gã đàn ông to lớn đôi mắt đỏ tươi nối đuôi nhau lao tới, còn chưa tới gần hai người, đã bị tia chớp đánh thành than.

Trương Nguyên Thanh dắt cô bé từ trong tranh tường đi, càng đi càng gần, ánh mắt cô bé cũng càng lúc càng bình tĩnh thâm thúy.

Mặt tường nổi lên gợn sóng, Nguyên Thủy Thiên Tôn trong bức tranh biến mất, Chỉ Sát cung chủ mặc váy đỏ, đeo mặt nạ màu bạc đi ra.

Bởi vì có Hạ Hầu Ngạo Thiên, cô chỉ là ánh mắt nhu hòa nhìn Trương Nguyên Thanh một lần, chưa nói gì.

Nếu là lúc bình thường, khẳng định thừa cơ nũng nịu, yêu cầu ôm ôm hôn hôn.

Lúc này, ba người đã đi đến góc tường, bên này không có tranh tường, liền quay người trở về, đi ngang qua bục, tới một bên khác.

Bọn họ dừng ở trước chỗ tranh tường thứ tư, sắc điệu chính của tranh tường chỗ này hoàn toàn u ám, không có sắc thái, một căn nhà nhỏ lẻ loi trơ trọi đứng lặng, xung quanh là mặt đất bị đào ra, vách tường đổ sụp cùng gạch chồng chất.

Một cái máy xúc cỡ lớn dừng ở trước nhà.

Trong nhà có một nhà ba người, vợ chồng trẻ tuổi cùng cậu bé, đường nét ngũ quan cậu bé có chút giống Ma Nhãn Thiên Vương.

Bánh xích máy xúc nhấp nhô, gầu xúc hung hăng nện xuyên vách tường, phá hủy cột chịu tải, căn nhà ở trong rung chuyển đổ sụp.

Trong nhà, một nhà ba người ôm nhau.

Trương Nguyên Thanh vội vàng vung bút, xóa đi căn nhà, cường thế đánh gãy.

Mấy giây sau, căn nhà xuất hiện lần nữa, bắt đầu lặp lại tình cảnh vòng trước.

“Thì ra cha mẹ Ma Nhãn là chết bởi phá dỡ nhà, khó trách hắn căm hận lấy mạnh hiếp yếu như vậy.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói.

Hắn nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, hỏi: “Cái này nên cứu như thế nào?”

“Tình huống của Ma Nhãn có chút giống với cung chủ, đều khát vọng cùng tồn vong với cha mẹ.”

Trương Nguyên Thanh suy tư mấy giây, lặp lại chiêu cũ, phác họa ra hình que.

Hình que hóa thành hình dạng của hắn, tiến vào căn nhà.

“Ma Nhãn Thiên Vương, đi theo tôi thanh tẩy thế giới đi, không nên ở chỗ này lãng phí thời gian.” Trương Nguyên Thanh hình que lớn tiếng nói.

Cậu bé chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, núp ở trong ngực mẹ, cũng chưa có bất cứ biến hóa nào.

Thế này cũng không được? Trương Nguyên Thanh nhíu mày.

“Thế này cũng không gọi tỉnh hắn?” Hạ Hầu Ngạo Thiên cảm khái nói, thanh tẩy thế giới là chấp niệm suốt đời Ma Nhãn.

Trương Nguyên Thanh suy nghĩ, nói:

“Ma Nhãn Thiên Vương đời này muốn nhất, thật ra không phải thanh tẩy thế giới, mà là công chính, công chính, vẫn là con mẹ nó công chính. Bởi vì không đạt được, mới lựa chọn thanh tây thế giới.”

Hắn từ ảo cảnh của Chỉ Sát cung chủ thu hoạch được linh cảm, dự định thử một lần tuyến đường cứu rỗi.

Trương Nguyên Thanh ở trong tranh tường phác họa ra đội ngũ chấp pháp, ngay trước mặt một nhà ba người, ngăn trở máy xúc thao tác phá dỡ nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận