Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2895: Cắm cờ (3)

“Đạo cụ này phẩm chất không tệ, vẫn không phòng ngự được chém đầu, hỏng bét... Chúng ta không phải Ti Mệnh, chịu một đao là chết, không có Chỉ Sát cung chủ hồi sinh thay chúng ta...”

Tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Chỉ Sát cung chủ ‘tử vong’, khiến tỉ lệ cho phép sai lầm của đoàn đội hạ xuống số 0.

Từ giờ trở đi, cách mỗi mười phút đồng hồ sẽ chết một người, dưới tình huống linh hồn bị phong ấn, ngay cả ủy thác Nguyên Thủy luyện thành linh phó cũng không có khả năng.

Ma Nhãn Thiên Vương tặc lưỡi ‘Chậc’ nói, vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy: “Nữ nhân này, vừa rồi đang cắm cờ, bây giờ liền chết rồi!”

“Bây giờ không phải lúc để nói nhảm.” Trương Nguyên Thanh cẩn thận cất cái đầu đi, nhìn về phía Phó Thanh Dương: “Lão đại, anh chưa cảm ứng được kẻ địch?”

Phó Thanh Dương lắc đầu: “Thực vật chưa cho tôi phản hồi, mặt đất và không trung đều không có.”

“Chẳng lẽ kẻ địch là oán linh?” Hạ Hầu Ngạo Thiên phân tích.

“Không có khả năng!” Trương Nguyên Thanh trực tiếp bác bỏ: “Oán linh trừ phi chế tạo ra động tĩnh vật lý, mới có thể bị các người bắt, ví dụ lật đổ cái bàn vân vân, nhưng tiếng bước chân bắt nguồn từ bản thân, oán linh là không thể nào có tiếng bước chân.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên tranh luận nói: “Nhưng kẻ địch nếu có thực thể, thực vật làm sao có thể không bắt giữ được?”

“Tiếp tục tranh cãi, chúng ta còn có tám phút thời gian.” Ma Nhãn Thiên Vương sờ băng đô vận động trên trán, cười tủm tỉm nói.

Trương Nguyên Thanh giật mình: “Đạo Đức Thiên Tôn, con mắt dựng thẳng của anh có thể nhìn xuyên khói đen khóa được kẻ địch hay không?”

Ma Nhãn Thiên Vương nhìn nhìn hắn, bình tĩnh hỏi ngược lại:

“Cậu khi nào thấy tôi dùng nó để điều tra kẻ địch? Trung tâm của Con Mắt Mê Hoặc là ‘mê hoặc’, mê hoặc linh hồn, mê hoặc linh lực, từ đó gây ra hỗn loạn.

Đương nhiên, nếu cưỡng ép xem như kính viễn vọng, con mắt dựng thẳng quả thật so với hai con mắt kia nhìn được càng xa hơn.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên nói: “Tốt, cậu thành công lãng phí thời gian một phút đồng hồ của mọi người, bây giờ chúng ta chỉ có bảy phút.”

“Cho nên lúc tôi nói chuyện, cậu hoàn toàn từ bỏ động não?”

“Tốt, cậu lại lãng phí của mọi người mười giây đồng hồ.”

Trương Nguyên Thanh không nhịn được nữa: “Đều con mẹ nó im miệng! Hai người là vào phó bản hay diễn tương thanh? Tổ tịch hai người đều ở Thiên Tân?”

Hạ Hầu Ngạo Thiên và Ma Nhãn Thiên Vương dừng cãi lộn. Trương Nguyên Thanh nói:

“Tôi cảm thấy mạch suy nghĩ sai rồi, khói đen có thuộc tính bí ẩn, ngũ quan lục thức đều sẽ bị quấy rối, muốn ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ dùng ba mươi giây đánh bại kẻ địch, gần như không có khả năng, dù sao kẻ địch cũng là cấp Chúa Tể.”

Phó Thanh Dương gật đầu:

“Không sai, phương pháp vượt ải chính xác là gắng gượng qua khói đen tập kích, sau đó ở trong mười phút đồng hồ giãn cách tìm được kẻ địch thật sự, liên thủ đánh bại.”

Như vậy kẻ địch ở đâu?

Ánh mắt Trương Nguyên Thanh đảo qua khu vực này, nói:

“Khu vực này chỉ có Dao Quang điện cùng lầu các, thứ quỷ dị kia không phải ở lầu các chính là ở trong điện, nhưng hai nơi chúng ta đều đã dò xét, chưa phát hiện kẻ địch.

Lão đại, anh cảm thấy sẽ ở đâu?”

Phó Thanh Dương suy nghĩ mấy giây, nói: “Nếu như nhất định phải hai chọn một, vậy nhất định ở trong điện.”

“Vì sao?” Hạ Hầu Ngạo Thiên hỏi.

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Đệ tử Thục Sơn đều nấp ở lầu các, nếu như trong lầu các có vật đáng sợ, bọn họ sẽ ẩn thân trong lầu?”

Thân là Thám Báo, sức quan sát của hắn mạnh nhất trong mấy người.

“Nhưng chúng ta từng thăm dò Dao Quang điện, trừ một pho tượng, không có cái gì cả.” Ma Nhãn Thiên Vương nhún vai: “Hơn nữa pho tượng là vật chết, không có tin tức vật phẩm.”

Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên: “Thăm dò một lần nữa.”

Ba người một thi trở về trong điện, một lần nữa đánh giá từng cành cây ngọn cỏ trong điện, bất cứ một vật bài trí nào cũng không bỏ qua, lần lượt chạm tới.

Giá cắm nến, bàn thờ, khay ngọc, cột chống đều là vật phàm, Hạ Hầu Ngạo Thiên càng trèo lên bục, chạm tới tượng thần cùng kiếm, hồ lô trong tay nàng.

Toàn bộ đều là vật phàm.

Lúc này, ánh mắt Trương Nguyên Thanh rơi vào trên nền cao cao, mặt đất đại điện bị thảm thực vật bao trùm, ngay cả cột cũng đã mọc rêu.

Chỉ có nền làm bằng đá dưới chân pho tượng trống trơn, không có bất cứ cỏ cây nào sinh trưởng.

Lúc khói đen bao phủ, thảm thực vật chưa gặp chà đạp, bởi vậy Phó Thanh Dương không thể khóa mục tiêu kẻ địch.

Toàn bộ khu vực, nơi không bị thảm thực vật bao trùm chỉ có nền móng cùng nóc nhà, mà trên bầu trời có bồ công anh cùng bào tử, kẻ địch nếu như ở trên nóc nhà, cũng sẽ bị thực vật chạm đến.

Lúc đó trong điện không có bồ công anh cùng bào tử...

Đầu óc Trương Nguyên Thanh chợt lóe lên linh quang, cao giọng nói: “Là nàng! Là pho tượng này!”

Vừa dứt lời, trên gương mặt cứng ngắc của pho tượng nữ tính, con mắt khẽ động ‘vù vù’, nhìn thẳng Hạ Hầu Ngạo Thiên phía dưới nền móng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận