Linh Cảnh Hành Giả

Chương 120: Công viên trò chơi Kim Thủy (2)

“Bách phu trưởng, Nguyên Thủy đã vào công viên trò chơi Kim Thủy.”
Vẻ mặt Phó Thanh Dương có ngạc nhiên trong nháy mắt, nhanh chóng khôi phục, giọng điệu như thường nói:

“Biết rồi, sáng mai cho tôi tin tức.”

Cúp điện thoại, hắn nhíu mày: “Thần dạ du kia dưới trướng tôi đã vào công viên trò chơi Kim Thủy.”

Linh Quân ngẩn ra, an ủi: “Nén bi thương nén bi thương.”

Phó Thanh Dương lạnh như băng liếc hắn một cái: “Cậu làm sao biết hắn không thể sống sót đi ra.”

Linh Quân cười ha ha: “Vậy chúng ta đánh cược một chút?”

Phó Thanh Dương trầm mặc.

Linh Quân cũng không dây dưa, nghĩ ngợi, nghiêm túc phân tích:

“Hắn đã vượt qua đường hầm Xà Linh, từng trải qua việc vượt qua cấp S, căn cứ cơ chế xứng đôi của linh cảnh, hành giả như vậy, xác suất bị phân phối đến phó bản yêu cầu cao độ lớn hơn nữa, nhưng chỉ cần ở trong phó bản nhiều người thất bại vài lần, cho điểm sẽ giảm đi. Đáng tiếc, công viên trò chơi Kim Thủy là loại hình tử vong, hắn không có đường lui.”

Hình ảnh trước mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, Trương Nguyên Thanh phát hiện mình đặt mình trên quảng trường công viên trò chơi, đầu tiên chiếu vào mắt là vòng đu quay cao lớn, vật khổng lồ dạng bánh xe xoay chậm rãi chuyển động, trang trí ánh sáng lấp lánh.

Phía dưới vòng đu quay là lộ thiên bãi trò chơi đụng xe, xích đu văng cùng thuyền hải tặc đặt song song ở hai bên bãi trò chơi đụng xe.

Xa xa đối mặt với vòng đu quay là đường ray sắt thép uốn lượn như rồng, tàu lượn siêu tốc không có một bóng người dọc theo đường ray gào thét, như bên trên có người ngồi.

Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua công viên trò chơi, thấy được vòng xoay ngựa gỗ phát ra âm nhạc nhẹ nhàng du dương, tháp rơi tự do lên thẳng xuống thẳng, cùng với một ít kiến trúc lều phẳng xếp hàng hỗn độn.

Mà hắn thì đứng ở giữa quảng trường, đỉnh đầu là màn đêm thâm thúy.

Công viên trò chơi này lấp lánh đèn hoa, ánh đèn đan xen ra sắc thái như mộng ảo, mỗi một phương tiện đều đang vận chuyển, âm nhạc phát ra, rõ ràng không có một bóng người, lại giống như khắp nơi đều là người.

Cô tịch mà lại náo nhiệt, mộng ảo mà kinh hoàng.

“Thật đẹp...”

Trương Nguyên Thanh nghe thấy bên cạnh có người lẩm bẩm nói.

Theo tiếng nhìn lại, nói chuyện là cô gái nhỏ, tuổi không lớn, mái tóc dài đen nhánh phủ qua vai, mặt trái xoan thanh lệ, mắt vừa to vừa sáng, chiếu ánh đèn lấp lánh, như đá quý đẹp nhất trên đời.

Cô gái dáng người chưa đầy đặn, nhưng có vẻ đẹp như cành liễu đầu mùa xuân.

Ở niên đại uốn tóc đi vào ngàn nhà vạn hộ này, loại đen dài thẳng thuần thiên nhiên này quý giá nha... Trương Nguyên Thanh giật mình bởi giá trị nhan sắc hiếm thấy của cô gái, nhưng cũng không lưu luyến quá nhiều, nhìn về phía mấy vị linh cảnh hành giả khác.

Linh cảnh hành giả lần này tiến vào “công viên trò chơi Kim Thủy”, tổng cộng có bảy vị.

Giờ phút này, bọn họ nhìn xung quanh, hoặc nhìn phương tiện nơi xa, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trương Nguyên Thanh có thể lý giải loại tâm tình muốn mắng con mẹ nó này.

Hắn đằng hắng cổ họng, hấp dẫn mọi người chú ý, cao giọng nói:

“Các vị, rất vui vì tới công viên trò chơi Kim Thủy, trong nhiệm vụ kế tiếp, chúng ta cần cùng nhau đối mặt nguy hiểm, cho nên, tuy mọi người bèo nước gặp nhau, cũng là đồng bạn thân mật nhất.

“Không bằng mọi người tự giới thiệu một phen, để chúng ta có cái hiểu biết lẫn nhau. Tôi đến trước, bản nhân Vương Thái, là một vị linh cảnh hành giả kinh nghiệm phong phú, từng trải qua bốn lần linh cảnh một người, bảy lần linh cảnh nhiều người, từng vượt qua một cái phó bản cấp A, a, cấp S, tôi trái lại muốn xem xem khó bao nhiêu.”

Thần thái bình tĩnh cùng giọng điệu tự tin của hắn, giống như có thể cuốn hút người ta, khi thong thả nói ra, đã xóa đi bối rối trong lòng mọi người.

Loại thời điểm này, một đồng đội tràn đầy tự tin, có thể cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt.

Trương Nguyên Thanh rất hiểu kết giao, tự nhiên cũng biết sinh động không khí, ngưng tụ hảo cảm như thế nào.

Hắn chỉ giới thiệu tên, không đề cập tới nghề nghiệp, là cân nhắc đến nghề nghiệp có tính mẫn cảm, trong tự giới thiệu mang theo nghề nghiệp, sẽ làm người tâm lý phòng bị mạnh từ chối ghép đôi.

Thấy Trương Nguyên Thanh dẫn dắt tiết tấu, lập tức có người phụ họa:

“Có thể đi vào linh cảnh cấp S, đều sẽ không là tay mơ, mọi người đồng lòng hợp sức khẳng định có thể vượt qua, không có gì to tát cả, tôi tên Hỏa Ma.”

Nói chuyện là một thanh niên nhuộm tóc đỏ, nhìn gầy như que củi, mắt nhỏ mà sắc, hai hàng lông mày xéo lên, cho người ta một loại cảm giác vội vàng xao động thô lỗ.

Đây là hỏa sư nhỉ... Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ.

Người đàn ông mặc quần dài màu đen, áo nỉ đen, sắc mặt âm trầm, nhàn nhạt nói: “Hà Bá.”

“Tôi tên Tạ Linh Hi.” Cô gái đen dài thẳng giọng nói nhẹ nhàng, khóe miệng mang nụ cười, thanh thuần ngọt ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận