Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2828: Quyết chiến sắp tới (3)

Khuôn mặt tràn đầy tức giận của Triệu Giai, một lần nữa lộ ra do dự.

Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói:

“Trẫm có thể cam đoan với ngươi, chuyện năm đó ngươi làm sẽ bỏ qua hết.”

Triệu Giai lúc này mới thả lỏng cơ mặt, nói ra:

“Võ Tân là bị ám sát ở dịch quán, kẻ làm chủ phía sau màn chính là Trịnh Văn Hàn.

Trịnh Văn Hàn năm đó còn chưa có thành tựu như hôm nay, cánh chim chưa cứng cáp, vì thế kẻ này giả truyền khẩu dụ thái hậu, ở trong Hoàng Thành ti mang ra một nhóm cao thủ, đêm khuya mai phục dịch quán, giết chết Võ Tân.

Thái hậu sau khi biết việc này, nổi giận đùng đùng, nhưng việc đã đến nước này, không thể làm gì, thế là ngay trong đêm triệu kiến ta, bảo ta xử lý chuyện tiếp theo.”

Trương Nguyên Thanh đột nhiên hỏi:

“Trịnh Văn Hàn vì sao phải dồn Võ Tân vào chỗ chết?”

Triệu Giai cười lạnh một tiếng:

“Kẻ này luôn mồm là vì thái hậu, vì bệ hạ diệt trừ quyền thần, miễn cho Võ Tân công cao lấn chủ, trở thành họa lớn trong lòng bệ hạ. Ta lại biết hắn lòng lang dạ thú.

Mấy năm liên tục chinh chiến, Nam triều quốc khố trống rỗng, dân chúng cần gấp nghỉ ngơi lấy lại sức, Trịnh Văn Hàn nhìn ra thái độ của thái hậu cùng quần thần, hắn xuất thân ngoại thích, bị sĩ lâm thanh lưu khinh thường, thế là muốn thúc đẩy, dựa vào công này thăng quan tiến tước, triệt để đứng vững gót chân.

Bất đắc dĩ Võ Tân là tên đầu óc đơn giản, suốt ngày nghĩ đến bắc chinh, không để ý thực tế. Hắn có được Thần Duệ quân cánh quân hổ lang vô song thế gian này, thái hậu cùng triều đình cũng không có cách nào làm gì hắn, huống chi là Trịnh Văn Hàn.”

Trương Nguyên Thanh đã hoàn toàn hiểu, “Cho nên Trịnh Văn Hàn liền mượn thời điểm Võ Tân về kinh đòi tiền đòi lương thảo, cáo mượn oai hùm, mượn thế thái hậu giết Võ Tân, lại dùng việc này buộc thái hậu lên thuyền giặc của mình, tiếng xấu thái hậu gánh, chỗ tốt thuộc hết về hắn.”

Triệu Gia gật đầu.

“Ta sau khi đánh giết thủ hạ cũ của Võ Tân ở trong thành, mãnh liệt yêu cầu thái hậu xử tử Trịnh Văn Hàn, ài, thái hậu cuối cùng lòng dạ đàn bà, không nỡ xử tử bào đệ.

Chẳng qua sau việc này, thái hậu không còn tín nhiệm Trịnh Văn Hàn như trước kia, thay đổi suy nghĩ ban đầu lựa chọn hoàng hậu từ Trịnh gia, chọn con gái Dương gia làm hậu, mục đích chính là nâng đỡ Dương gia ngăn cản Trịnh gia.

Ài, đáng tiếc thái hậu những năm đó bận rộn triều chính, bỏ bê quản giáo đối với bệ hạ...”

Nói tới đây, hắn bỗng tỉnh ngộ, chắp tay khom người: “Bệ hạ thứ lỗi, bản vương không có ý tứ gì khác.”

Không có ý gì khác, chính là trào phúng tinh khiết sao... Trương Nguyên Thanh nói thầm trong lòng, giơ loa nhỏ trầm ngâm vài giây, nói:

“Cao thủ năm đó tham dự ám sát Võ Tân, còn sống không?”

Triệu Giai lắc đầu: “Sớm bị thái hậu bí mật xử tử rồi.”

“Vậy những lời này ngươi nói, có chứng cứ hay không?”

Trương Nguyên Thanh lại hỏi.

Triệu Giai cười khổ nói: “Sau khi Võ Tân chết, Trịnh Văn Hàn một bước lên mây, từng bước thăng quan, chính là chứng cứ tốt nhất.”

Chứng cứ không đủ nha, chẳng qua, có Triệu Giai nhân chứng này, tóm lại vẫn tốt hơn cái gì cũng không có. Trương Nguyên Thanh nói:

“Vương thúc, việc này đừng truyền ra, mấy ngày nữa, ta lại tới tìm ngươi, cùng bàn việc lớn.”

Triệu Giai trầm giọng nói:

“Trịnh Văn Hàn muốn phá hủy giang sơn Triệu thị ta, lòng hắn đáng chết, những năm qua hắn chèn ép, hại rất nhiều thành viên tôn thất, trên dưới tôn thất đều mang oán niệm, chỉ cần bệ hại ngài vung tay hô hào, chúng ta nguyện vượt lửa qua sông.”

Tôn thất và hoàng đế là thể ích lợi chung, Triệu thị có được giang sơn năm trăm năm, mặc dù bởi Trịnh Văn Hàn chèn ép, suy yếu nghiêm trọng, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, vẫn là một phần lực lượng không thể xem nhẹ.

Trở về Dương gia, Tôn Miểu Miểu xuyên qua tiền viện, tới Tây uyển cho khách ở lại, lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, giũ rớt xuống âm thi Trương Nguyên Thanh.

“Cô lại giúp tôi lấy ra một âm thi, cần cấp 5.”

Trương Nguyên Thanh giơ loa.

Tôn Miểu Miểu lại giũ Mũ Đỏ Nhỏ, giũ ra một âm thi cấp 5.

Âm thi kia sau khi hạ xuống, đôi mắt trống rỗng tà dị tỏa sáng thần thái.

Tinh Quan cấp 6 có thể phân ra hơn mười luồng suy nghĩ, đồng thời khống chế mười mấy âm thi, mà tới cấp độ Chúa Tể, một lần có thể thao túng mấy chục âm thi Thánh Giả, hoặc hai âm thi phẩm cấp Chúa Tể.

Âm thi Trương Nguyên Thanh giơ cái loa nhỏ: “Chuẩn bị ngựa, tôi muốn ra khỏi thành.”

Mười mấy phút sau, âm thi sau khi được lấy ra cưỡi ngựa, vội vàng rời quốc đô.

Lâm Hạ thành cách quốc đô hơn bốn mươi dặm, Trương Nguyên Thanh cưỡi ngựa, buổi chiều ra khỏi thành, lúc hoàng hôn đã tới Lâm Hạ.

Ở sau khi đánh giết một tiểu đội trinh sát của Bắc triều, hắn thành công tới gần cổng Lâm Hạ thành.

Chỉ thấy đầu thành tàn phá không chịu nổi, tường thành màu xám đậm trải đầy vết lửa đốt, máu nhuộm, cùng lỗ tên và vết nứt cùng cái hố do xe bắn đá tạo ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận