Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1526: Bí ẩn viễn cổ (1)

“Sẽ không điên điên khùng khùng nữa, chờ chị chữa khỏi linh thể, nếu còn thừa, lại cho cậu.”

Cô tỏ ra cực kỳ vui vẻ, lảm nhảm rất nhiều.

Đáy lòng Trương Nguyên Thanh có nỗi thương tiếc không tên, thầm nhủ bỏ đi, vậy thuộc về chị hết đi.

Sau đó, hắn nhìn về phía vũng nước, sinh mệnh nguyên dịch màu vàng tuy bị thu đi, nhưng trong vũng nước còn có một tầng vật chất máu thịt màu vàng nhạt, đây là máu thịt đỏ tươi ngâm lâu dài, bị nhuộm thành màu vàng.

Chỉ Sát cung chủ lấy ra một con dao nhỏ bằng bạc, ngồi xổm xuống, xắn tay áo, bàn tay nhỏ trắng trẻo cầm con dao nhỏ, cẩn thận cạo bọn nó xuống.

“Chị cầm Luyện Yêu Hồ rồi, những bảo bối này liền cho cậu đó.” Cô nói: “Đừng xem nhẹ mấy thứ này, cần sinh mệnh nguyên dịch tích lũy năm tháng dài lâu mới có thể hình thành. Trong câu chuyện thần thoại, Oa Hoàng nặn đất tạo người, dùng chính là những tinh hoa này.”

Khi nói chuyện, cô mang “bùn vàng” nhão nhoét đào ra, bàn tay nhỏ linh hoạt nặn ra một bức tượng đất xấu xí.

Nâng mắt lên, cô cười nói: “Giống cậu hay không?”

Nữ Oa cùng tôi đều không khỏi trầm mặc... Trương Nguyên Thanh trực tiếp hỏi: “Nó có tác dụng gì?”

Chỉ Sát cung chủ thản nhiên nói:

“Ngày nào đó cậu bị người ta giết, chỉ cần bảo vệ tốt linh thể của mình, nó chính là một thân thể khác của cậu. Ừm, bây giờ nó còn chưa phải cậu, nhỏ máu tươi lên, bỏ vào trong bình đồng xanh luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày là được.”

Nói xong, tự tiện chủ trương cầm tay Trương Nguyên Thanh lên, lưỡi dao dính bùn màu vàng cắt mặt trong ngón tay, nhỏ một giọt máu ở bên trên.

Cô lại mở nắp bình đồng xanh, nhét tượng đất vào trong đó, vui vẻ nói: “Được rồi!”

Tương đương có thêm một cái mạng? Vậy quả thật mạnh hơn so với đạt được sinh mệnh nguyên dịch, dù sao sinh mệnh nguyên dịch chỉ có thể trị liệu không thể ngăn địch, mà tượng đất có thể khiến mình về thành... Trương Nguyên Thanh hài lòng một phen, đột nhiên hỏi:

“Vậy nếu tôi chết mà sống lại, đạo cụ trong ô vật phẩm còn không?”

Trương Nguyên Thanh nhìn cô, cô cũng nhìn Trương Nguyên Thanh, ai cũng không nói gì.

Được rồi, chị cũng không biết... Trương Nguyên Thanh vừa đi về phía giường đồng xanh, vừa nói:

“Tôi ngày hôm qua gặp hội trưởng công hội Thương Nhân, hắn nói cho tôi biết, trong Ám Ảnh Song Tử, có một vị Thần Dạ Du, một vị khác không quá rõ.

Tôi tính thông qua quan phương điều tra một chút, chị cảm thấy thế nào?”

“Có thể.” Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Có nguy hiểm có khó khăn nhớ tìm chị.”

Khi nói chuyện, Trương Nguyên Thanh rút ra một tấm đồng xanh, nhìn chăm chú, bên trên điêu khắc một bức tranh, nội dung là từng vị tiên dân đang cúng bái một người phụ nữ ôn hòa hiền lành.

Ngũ quan người phụ nữ này có chút mơ hồ, nhưng tràn đầy thần vận, khiến Trương Nguyên Thanh liếc một cái đã nhận ra là Oa Hoàng.

“Đây là tấm đồng xanh thời kỳ viễn cổ dùng để ghi nhớ sự việc, tương tự sách của chúng ta, có thể bị Oa Hoàng để lại trong hốc cây, có thể liên quan đến bí ẩn thời kỳ viễn cổ, mang tấm đồng xanh sửa sang lại ra để xem.” Trương Nguyên Thanh nói.

Hai người cùng nhau mang tấm đồng xanh hỗn độn chất đống bày hẳn hoi ở trên mặt đất, tập trung tinh thần nhìn lại, tấm đồng xanh điêu khắc một vài hình ảnh.

Trong đó có nội dung một tấm đồng xanh ghi lại, khiến con ngươi Trương Nguyên Thanh co rút lại.

Bầu trời mây đen quay cuồng, vô số sao băng xuyên thấu tầng khí quyển, lửa thiêu đốt hừng hực, giáng xuống mặt đất.

Tiên dân quần áo tả tơi chạy về phía vẫn thạch, bọn họ từ trong hố nhặt lên vẫn thạch, giơ lên cao cao, hoan hô như sôi trào.

Bọn họ từ đây đạt được thần lực, học được thao túng lửa, khống chế dòng sông, vận chuyển núi đá, sai bảo động vật.

Bọn họ được nhân loại cúng bái, trở thành thần linh.

Hình vẽ khắc trên tấm đồng xanh, mang đến rung động mãnh liệt cho Trương Nguyên Thanh, khiến niệm trong đầu hắn ý nổ tung, cảm xúc cuồn cuộn.

Cổ đại xa xôi, thiên ngoại vẫn thạch giáng xuống mặt đất, nhóm nhân loại đầu tiên tiếp xúc đến vẫn thạch, đạt được lực lượng siêu tự nhiên, từ đó trở thành thần linh trong mắt người phàm.

Cái này không giống với Trương Nguyên Thanh nghĩ, thần linh cổ đại trong lý giải của hắn, là lĩnh ngộ ý nghĩ thâm sâu của thiên địa, sáng tạo tâm pháp tu hành, khống chế linh lực trong trời đất, từng bước một trở thành đại năng trong mắt người thường.

Ai có thể ngờ, cường giả cổ đại được tôn sùng là thần linh, vậy mà lại là một đám người may mắn đạt được mảnh vỡ vẫn thạch.

Điều này làm Trương Nguyên Thanh ảo tưởng tiêu tan, đồng thời dâng lên cảnh giác cùng kính sợ mãnh liệt, mưa thiên thạch là từ đâu mà đến?

Trầm mặc hồi lâu, hắn quay đầu nhìn về phía giai nhân bên cạnh, chỉ thấy cô không hề chớp mắt chăm chú nhìn hình ảnh, suy nghĩ xuất thần.

Hiển nhiên, nội dung hình ảnh cũng cho cô rung động mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận