Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1959: Món quà của nương tử (2)

Hắn mang tình huống mình tiêu diệt cứ điểm Linh Năng hội, bởi vì vấn đề tiền tang vật xảy ra mâu thuẫn với Thanh Hòa bộ, nói theo sự thật cho Phó Thanh Huyên.

“Nguyên Soái: Đơn giản, chị sẽ gửi một mail cho phân bộ Thanh Hòa, nói cho hắn cậu là người của chị, thay chị làm việc, bọn họ sẽ không làm khó dễ cậu nữa.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Nếu lại làm khó thì sao?”

“Nguyên Soái: Chị sẽ phi kiếm lấy đầu người.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Ngài là điện, ngài là quang, ngài là thần thoại duy nhất!”

Trương Nguyên Thanh hài lòng rời khỏi phần mềm chat, nhìn về phía ba vị mỹ nhân bên trái, nhướng mày cười nói:

“Sự việc xử lý xong, phân bộ Thanh Hòa không dám tìm tôi gây phiền toái nữa.”

Tạ Linh Hi vốn vẻ mặt sầu lo mặt mày hớn hở: “Ngài tìm Phó Thanh Dương hỗ trợ? Không đúng, phân bộ Thanh Hòa là có cường giả sánh vai Bán Thần, Tiền công tử thế lực lớn nữa, Thanh Hòa tộc cũng sẽ không nể mặt, Thanh Hòa tộc ngay cả thập lão cũng không nhất định nể mặt.”

Trong nhà cô là có lão tổ tông Bán Thần, rất rõ một cái thế lực như vậy đáng sợ bao nhiêu.

Trương Nguyên Thanh nhếch khóe miệng:

“Anh trực tiếp gửi tin nhắn cho Nguyên Soái, cô ấy nợ anh một cái nhân tình, hơn nữa rất thưởng thức anh, cho rằng anh là người so với Ma Quân càng có thiên phú hơn, càng có thể trở thành Bán Thần hơn.

Trong giới trẻ đương thời, nếu ai có thể tấn thăng Bán Thần, cô ấy cho rằng chính là anh, cho nên cô ấy rất thích ý thành lập quan hệ tốt đẹp hơn nữa ổn định với anh, mà thành lập quan hệ tốt đẹp ổn định, phương pháp nhanh nhất chính là thi ân cho anh.”

Nữ Vương bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt sùng bái: “Lão gia, ngài cũng đã khiến Nguyên Soái coi trọng như thế.”

Ánh mắt của mình thật không tồi.

Annie vừa kính nể tài hoa cùng thiên phú của Nguyên Thủy tiên sinh, lại vừa thầm sinh ưu sầu, Nguyên Thủy tiên sinh cùng tổng bộ quan hệ không tốt khiến cô thấy được hi vọng đào chân tường, bây giờ chút hi vọng đó trở nên vô cùng xa vời.

Một nhân vật có thể khiến Bán Thần hạ thân phận tôn quý chủ động thi ân, kết giao, nào phải mình có thể mê hoặc chứ, trừ phi hội trưởng tự thân ra trận.

Trên đường quay về khách sạn, Ngẩng Đầu Có Thần Linh gọi vào số của vợ phó bộ trưởng Anh Túc.

“Ai thế!” Đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ to rõ, nói tiếng phổ thông khẩu âm rất nặng.

“Chị dâu, tôi là Ngẩng Đầu Có Thần Linh của phân bộ Tây Ni, hôm nay cùng bộ trưởng Anh Túc ra ngoài làm việc.” Ngẩng Đầu Có Thần Linh rất cung kính trả lời.

Phân bộ Thanh Hòa khác với phân bộ khác, không có thư ký, trợ lý gì, không có một bộ hệ thống chức vụ hoàn chỉnh.

Bộ trưởng Anh Túc bị Tam Thanh Đạo Tổ đánh thành đứa con ngốc nhà địa chủ, hắn chỉ có thể gọi điện thoại báo cáo cho vợ bộ trưởng.

“Anh ấy đâu? Sao là cậu gọi điện cho tôi.” Người phụ nữ bên kia hùng hổ hỏi.

“Là như thế này, ngài nghe tôi nói nha...” Ngẩng Đầu Có Thần Linh nuốt ngụm nước miếng, “Bộ trưởng Anh Túc xảy ra chút chuyện...”

Hắn mang tình huống sự việc nói cho người phụ nữ đầu kia điện thoại, sau đó lập tức để điện thoại di động đến một bên.

Một giây sau, trong loa truyền đến tiếng người phụ nữ trung niên rít gào:

“Lão nương mặc kệ hắn là ai, mặc kệ hắn thân phận gì, tôi đều muốn hắn chết, muốn hắn chết! !”

Trên mặt Ngẩng Đầu Có Thần Linh tràn đầy nụ cười khổ, người vợ cả này của Anh Túc bộ trưởng cũng không phải là người bình thường của Thanh Hòa tộc, cô là em gái đương nhiệm tộc trưởng Thanh Hòa tộc.

Bằng không phó phòng bộ điều tra này chức vị tay cầm quyền to, sao có thể rơi xuống trên người bộ trưởng Anh Túc? Đây chính là chức vụ quản lý tộc pháp, phải là Chúa Tể mới được.

Cho nên, ở trên địa bàn phân bộ Thanh Hòa, người phụ nữ này muốn ai chết, nhưng tuyệt đối không phải lời khi tức giận, người ta có thực lực cùng nội tình này.

Rít gào qua đi, người phụ nữ hùng hổ nói:

“Cậu an trí tốt hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, tôi ngay cả cậu cùng nhau xử lý. Chờ ở khách sạn, tôi sẽ mời chú Sáu đi xử lý Đạo Tổ gì đó.”

Chú Sáu trong miệng cô là chính bộ trưởng bộ điều tra, Chúa Tể hàng thật giá thật.

“Vâng, vâng!”

Ngẩng Đầu Có Thần Linh cho dù cách điện thoại, cũng cúi đầu khom lưng.

Người phụ nữ đầu kia điện thoại tắt máy.

Xe tiếp tục chạy đi, qua hơn mười phút nữa mới đến khách sạn.

Đây là khách sạn năm sao số lượng không nhiều của Nam Minh thị. Nhưng thật ra quy cách chỉ có bốn sao, cách phân bộ Nam Minh có chút xa, thật ra phụ cận văn phòng cảnh sát có không ít khách sạn rẻ, nhưng Anh Túc bộ trưởng không muốn dùng tạm.

Sau khi quy thuận Ngũ Hành minh, Thanh Hòa tộc mấy năm nay phát triển rồi. Nhớ ngày đó chỉ là một đám quê mùa kiếm ăn trong núi, linh cảnh hành giả trong tộc làm vệ sĩ cho các đại lão, đào quặng, thu tiền vay nặng lãi, vận chuyển thuốc phiện vân vân, việc bẩn việc mệt gì cũng làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận