Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3169: Rút vốn (3)

Cô cẩn thận từng li từng tí thử dò xét nói: “Đạo cụ gì?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên khẽ cười nói: “Chúng tôi mỗi người một món đạo cụ loại quy tắc cấp 9.”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Tôi hai cái!”
Đầu ngón tay Liên Tam Nguyệt buông lỏng, xì gà rơi trên bàn, bắn ra đốm lửa.
Cô lẩm bẩm: “Đạo... đạo cụ loại quy tắc của các người, từ đâu tới?”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn thanh toán cửu lão tổng bộ, đoạt hết đạo cụ loại quy tắc của bọn họ.” Địch Thái cười nói: “Ài, không muốn, nhưng dù sao cũng phải thay Thái Dương Chi Chủ xử lý rác rưởi một phen.”
Rác rưởi này còn không, tôi có thể xử lý giúp không! Liên Tam Nguyệt đứng ở nơi đó, đã mất đi biểu cảm.
Rời đi rừng rậm nguyên thủy ngoại thành kinh thành, Trương Nguyên Thanh tới phòng làm việc của CEO công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn kiến trúc Hoa Tư.
Hoàng Thái Cực cúi đầu thẩm duyệt văn bản tài liệu trong lòng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn.
Hắn trong nháy mắt từ trên ghế bật dậy, chăm chú khom mình hành lễ:
“Hoàng Thái Cực ra mắt Thái Dương Chi Chủ.”
Trương Nguyên Thanh nhìn qua thanh niên nghiêm túc cứng nhắc, mỉm cười nói: “Nghĩa phụ, cần gì hành đại lễ này.”
Hoàng Thái Cực cười khổ nói: “Ngài đừng trêu chọc tôi.”
Trương Nguyên Thanh mở ra hòm đồ, lấy ra một xấp bùa giấy vàng: “Đây là Thuần Dương Phù tôi luyện, tương đương với Nhật Thăng cấp 9, chỗ này đủ cho anh tự vệ.”
Hoàng Thái Cực nghiêm mặt, trịnh trọng tiếp nhận, “Đa tạ!”
Sau đó, hắn lại thở dài: “Hổ thẹn!’.
Trương Nguyên Thanh nhìn kỹ hắn, cười nói: “Ông nội anh là ông nội anh, anh là anh, nếu ông ta không niệm giao tình của chúng ta, tôi tự nhiên cũng sẽ không bởi vì anh mà khoan dung ông ta, chúng ta việc nào ra việc đó.”
Hoàng Thái Cực khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
“Nhất định phải còn sống trở về.”
Trương Nguyên Thanh cười nói: “Tôi biết, dù sao tôi bây giờ đã không có lão đại có thể dựa vào, cũng không có nghĩa phụ có thể chống lưng.”
Hoàng Thái Cực không hiểu sao trong lòng có chút ghen.
Rời phòng làm việc của Hoàng Thái Cực, Trương Nguyên Thanh lại đi gặp Khương Tinh Vệ, Khương Cư, sau đó trở về Tùng Hải, đi tới tòa nhà thủy tinh phía sau đồn cảnh sát khu Khang Dương.
Nơi này là đơn vị công tác đầu tiên sau khi hắn gia nhập quan phương, dùng lời của thành viên quan phương để nói, là nơi truyền thuyết bắt đầu.
Trương Nguyên Thanh bước vào tòa nhà thủy tinh, ngắm nhìn xung quanh, nhân viên văn phòng lầu một đại đa số vẫn còn, có mấy vị nhân viên nữ không thấy nữa, không phải nghỉ làm, mà là chết tại trong sự kiện điểm công đức biến mất lần trước.
Hắn ở dưới mí mắt mọi người dọc theo cầu thang đi lên, các chị các dì lầu một không hề hay biết, tựa như đều chưa nhìn thầy hắn.
Vừa lên lầu hai, hắn đã nghe thấy tiếng của Lý Đông Trạch:
“A, ôi lạy chua. Vừa rồi cấp trên truyền đến tin tức, năm nay tết xuân không nghỉ, mọi thành viên chờ lệnh.”
Vừa dứt lời, toàn bộ khu làm việc đều quanh quẩn: “A, lạy Cháu thôi...”
Ánh mắt Trương Nguyên Thanh chậm rãi đảo qua khu làm việc, nhìn thấy phần lớn đều là khuôn mặt xa lạ, chỉ có Vương Thái vẫn như cũ cúi đầu, yên lặng núp ở trên chỗ làm trong góc, ngăn cách với đời, không dính bụi bặm.
Đội 2 khu Khang Dương lúc trước, cũng chỉ còn lại Lý Đông Trạch cùng Vương Thái, Khương Tinh Vệ, Quan Nhã, còn có Phản Quyển Đấu Sĩ Đằng Viễn đều đã điều khỏi đội 2.
“Tại sao như vậy...” Một cô gái trang dung đẹp đẽ tóc quăn, màu nâu mặt mày đau khổ: “Tôi đã tăng ca hai tháng rồi, tết xuân cũng cần tiếp tục? Mẹ tôi nói tết xuân giới thiệu soái ca cho tôi.”
Cô ngồi là vị trí Trương Nguyên Thanh từng làm.
Lý Đông Trạch hừ lạnh nói: “Lừa gạt ai vậy, Tiểu Ma Tiên, năm ngoái cô còn nói tiêu chuẩn kén vợ gả chồng là Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Cô gái lắc đầu liên tục: “Năm ngoái là năm ngoái, năm nay Thiên Tôn lão gia cũng thành Bán Thần rồi, tôi vẫn là có chút tự hiểu lấy.”
Một đồng nghiệp nam cười nói: “Nhỏ, cách cục nhỏ rồi, Thiên Tôn lão gia thành Bán Thần, nhất định mở rộng hậu cung, Tiểu Ma Tiên cô mới có cơ hội, không phải vậy, cô cũng không xứng với Thiên Tôn lão gia.”
“Mau mau cút!” Tiểu Ma Tiên xì hắn một trận.
Lý Đông Trạch hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:
“Cao tầng phân bộ phát văn bản tài liệu, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Nhất môn chủ sắp quyết chiến, vì phòng ngừa trận doanh Tà Ác thừa cơ gây sự, tất cả mọi người đều đến tăng ca.”
Trấn an được cảm xúc của đội viên, Lý Đông Trạch trở về phòng làm việc, phát hiện trên bàn có thêm một thanh kiếm.
Hắn mang theo nghi hoặc, cầm lên thanh kiếm kia, đọc được thuộc tính vật phẩm.
Lý Đông Trạch trong nháy mắt ngây người, hắn như điên xông ra khỏi phòng làm việc, nhìn trái ngó phải ở khu làm việc, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Ở trong ánh mắt mờ mịt, kinh ngạc của các đội viên, Lý Đông Trạch nhìn qua khu làm việc không có khác thường, thất vọng mất mát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận