Linh Cảnh Hành Giả

Chương 679: Kỹ gần như đạo (5)

Đội hậu cần vội vàng lên đài, sau khi xem xét thương thế một phen, cao giọng nói: “Trưởng lão, cần tiêm sinh mệnh nguyên dịch.”
Kiếm Khách mặc giáp khẽ gật đầu.

Đội hậu cần nâng Thánh Hỏa Hừng Hực, vội vàng rời đi.

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Vài giây sau, nhấc lên ồn ào như thủy triều.

“Cái gì? Vậy đã kết thúc rồi? Thánh Hỏa chấp sự nhận tiền rồi à.”

“Diễn thật giả, Phó Thanh Dương một kiếm đó, ta cũng có thể tránh được, đường đường chấp sự không tránh được, Tiền công tử không hổ là Tiền công tử.”

Khán giả ngươi một câu ta một câu, nghị luận không ngớt, đều chỉ trích Phó Thanh Dương đánh giả.

Trương Nguyên Thanh bỗng nhớ tới lúc trước ở tiểu học số 3 săn giết Hắc Vô Thường, vị Hỏa Sư kia của Ám Dạ Mân Côi, chính là ngay cả dũng khí cận chiến với Phó Thanh Dương cũng không có.

Mà Thánh Hỏa chấp sự này, vừa ra sân đã lỗ mãng xông tới.

Mang đi so sánh, vị này mới là Hỏa Sư chính cống nha, Hỏa Sư kia của Ám Dạ Mân Côi, quả thực là sỉ nhục của Hỏa Sư.

Trong tiếng nghị luận, Trương Nguyên Thanh nghe thấy Quan Nhã cảm khái nói:

“Đây là kỹ gần như đạo.”

Kỹ gần như đạo... Trong lòng hắn đọc thầm bốn chữ này, nhân cơ hội hỏi:

“Câu này rốt cuộc có ý tứ gì?”

Vấn đề này quấy nhiễu hắn hồi lâu.

“Lần trước từng nói với cậu, Tốt Qua Sông được xưng là tiểu Thanh Dương, Tốt Qua Sông quan sát chuyên tinh, cậu là từng lĩnh giáo.” Quan Nhã nói: “Đòn chém của Phó Thanh Dương, chính là chuyên tinh quan sát của Tốt Qua Sông phiên bản cập nhật, ừm, cập nhật vô số phiên bản.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, Tốt Qua Sông có thể dự đoán hai đến ba bước, hắn vừa nâng súng, bạn đã có loại cảm giác nhất định bị đánh trúng, mặc kệ sang trái hay sang phải, đều sẽ bị người ta dự đoán được.

“Cho nên, bách phu trưởng là dự đoán bảy tám bước, thậm chí càng nhiều hơn.”

Quan Nhã lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

“Không, nếu là như thế, không xứng đáng với bốn chữ kỹ gần như đạo, cảnh giới của hắn còn cao hơn một tầng.”

Cao hơn một tầng? Trương Nguyên Thanh nhíu mày: “Có ý tứ gì?”

“Chị trước kia từng nói với cậu, Phó Thanh Dương thiên phú không tốt, từ nhỏ bị các trưởng bối của gia tộc xem nhẹ, trong bạn cùng lứa tuổi, hắn thuộc về bậc trung hơi kém, nhưng hắn rất kiêu ngạo, loại kiêu ngạo đó là từ trong xương tủy phát ra. Có đôi khi chị rất không hiểu, rõ ràng yếu như vậy, vì sao lại kiêu ngạo như vậy chứ, dựa vào cái gì? Chính bởi vì loại kiêu ngạo mù quáng này của hắn, thường xuyên bị bạn cùng lứa tuổi ở gia tộc bắt nạt.” Quan Nhã lúc nói tới những điều này, trong ánh mắt là hồi ức, là cảm khái, là kính nể.

“Thẳng đến năm ấy 15 tuổi, trong thi đấu gia tộc tổ chức, chị bị hắn dùng đao gỗ chém ngã, hắn chỉ dùng một đao. Nhưng một đao đó vừa nhanh vừa hiểm vừa chuẩn, đánh chị bất ngờ không kịp phòng bị.”

“Về sau chị mới biết được, trong bảy tám năm qua, Phó Thanh Dương chỉ luyện một chiêu, đó là chém!

“Hắn biết mình thiên phú không tốt, cho nên hắn không học võ thuật chiến đấu, không học chiêu thức, chỉ luyện chém. Tập trung toàn bộ tinh lực cùng tâm huyết ở một chiêu, khiến nó lên tới đỉnh cao.”

“Chị thua tâm phục khẩu phục, bởi vì chị biết, một đao đó ngưng tụ kiêu ngạo của hắn, ngưng tụ nửa đời tâm huyết của hắn, khi hắn xuất đao, liền đã vô địch.”

Quan Nhã thở dài.

“Sau khi trở thành Linh Cảnh Hành Giả, hắn dung nhập quan sát vào đòn chém, vẫn như cũ ngày tiếp nối đêm lặp đi lặp lại luyện tập. Trưởng bối gia tộc không coi trọng hắn, đều cảm thấy đường hắn đi quá hẹp, chỉ biết một chiêu, liền ý nghĩa rất dễ dàng bị nhằm vào.

“Sự thật cũng quả thật như thế, hắn năm đó, tựa như Tốt Qua Sông bây giờ, rất mạnh, nhưng không đứng hàng ngũ đầu. Thẳng đến khi hắn tấn thăng cảnh giới Thánh Giả, chúng ta mới kinh sợ phát hiện, hắn đã mang một đao này luyện thành quy tắc.”

Nói tới đây, Quan Nhã nhìn Nguyên Thủy trợn mắt cứng lưỡi, gật đầu nói:

“Đúng, chính là quy tắc, quy tắc của quy tắc loại đạo cụ.”

“Đòn chém của hắn, không thể tránh né, chỉ có thể cứng rắn đối kháng, Chúa Tể cũng không thể tránh được, tựa như đôi giày khiêu vũ màu đỏ kia của cậu, Cẩu trưởng lão cũng không thể làm gì được.

“Phó Thanh Dương linh mẫn cảnh sinh ra tới nay, cái thứ nhất nắm trong tay quy tắc nhân. Đương nhiên, minh chủ nhóm được không, ta cũng không biết.”

Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm nói

“Đây là, kỹ gần như đạo...”

Hắn đột nhiên hiểu, rõ ràng Phó Thanh Dương vì sao ngạo nghễ với thiên tài, vì sao nói những thiên tài kia đều là rác rưởi, vì sao nói sự chăm chỉ của nữ nguyên soái, không xứng với thiên phú của cô ấy.

Phó Thanh Dương quả thật có tiền vốn này, hắn thiên phú không tốt, nhưng hắn có một trái tim cường giả.

Thật sự là vừa lòng chua xót vừa dốc lòng nha... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lặng lẽ nói.

Lúc này, một thanh âm mềm mại đáng yêu dễ nghe từ bên cạnh truyền đến.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận