Linh Cảnh Hành Giả

Chương 542: Vào sân (2)

Annie vừa ngồi xuống, liền nghe Bill Tarantino bên cạnh bật hơi như thở dài, nói: “Chúng ta đều xem nhẹ cậu ta rồi.” Con trai của Trần Thục, lại là nhân vật truyền kỳ của phân bộ Tùng Hải, thiên tài quật khởi như sao băng.
Khi nhìn thấy cô gái nhỏ tóc đỏ kia chào hỏi con Trần Thục, hô lên “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, ngài Bill vào Nam ra Bắc cũng đã chấn động.

Nhưng đồng thời hắn lại rất vui vẻ, bởi vì mình ở trong bất tri bất giác, đã thành lập lên hữu nghị không tệ với Nguyên Thủy Thiên Tôn, lại có Trần Thục tầng quan hệ này, hữu nghị càng thêm vững chắc. Công Hội Thương Nhân là rất chú trọng mối quan hệ.

Về sau phải đi lại nhiều hơn chút với Trần Thục, gia tăng một ít lui tới trên làm ăn, cho ưu đãi. Kéo gần lại quan hệ với mẹ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, so với trực tiếp lung lạc hắn tỷ lệ hiệu quả trên giá trị càng cao hơn.

“Đúng vậy.” Annie thấp giọng nói: “Sớm biết hắn là Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngày đó vừa gặp mặt, tôi nên dẫn hắn đi khách sạn, ở trên giường chinh phục hắn.” Annie càng nghĩ càng hối hận, “Đương nhiên, bây giờ cũng không muộn.”

Bill Tarantino cười nói: “Cô tính đầu tư hắn, tựa như Betty lúc trước.”

Bởi vì lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh, các tổ chức lớn trên thế giới cực kỳ chú ý đối với Thần Dạ Du, bất đắc dĩ là Thần Dạ Du sản lượng quá thấp, hơn nữa đại bộ phận Thần Dạ Du mới sinh ra đều sẽ bị Thái Nhất môn hấp thu. Dẫn tới bao gồm Ngũ Hành minh ở bên trong, tổ chức cảnh nội cảnh ngoại, rất khó bồi dưỡng ra Thần Dạ Du của bản thân.

Bởi vậy Thần Dạ Du không thuộc về Thái Nhất môn, liền đặc biệt quý giá.

Đương nhiên, Thần Dạ Du của Thái Nhất môn cũng có thể đầu tư, chỉ là tỷ lệ hiệu quả trên giá trị không bằng Thần Dạ Du dân gian.

Betty là một trong những người tình của Ma Quân, chính là vì câu dẫn được Ma Quân, lập công lớn, nay đã là chấp sự tay nắm thực quyền của Hiệp Hội Mỹ Thần, rất được cao tầng coi trọng.

Annie hừ lạnh nói: “Cô ta đu bám Ma Quân, từ chỗ hắn lấy được rất nhiều lợi ích, càng được hiệp hội tưởng thưởng, bồi dưỡng, ăn cả hai đầu, cô ta năm đó thực lực thua tôi xa xa.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn quá được chú ý, cô chưa chắc có thể chinh phục hắn, điều tôi chỉ là Ngũ Hành minh sẽ không đáp ứng.” Ngài Bill cười nói: “Chúc cô thành công, tôi đối với sức quyến rũ của nghề nghiệp Ái Dục các người vẫn là rất có lòng tin.”

Động tĩnh bên này, rất nhanh đưa tới khán giả đối diện chú ý.

Ở trong tầm mắt khán giả đối diện, các đồng nghiệp bên kia đột nhiên lập tức hướng về phương hướng nào đó ném tới ánh mắt, động tác đều nhịp, cực kỳ bắt mắt. Tựa như là đang chú ý vị “nhân vật lớn” nào đó.

Chu Dung nhìn về phía đồng bạn nam bên cạnh, phân phó: “Bên kia có nhân vật lớn, đi hỏi một chút chuyện là thế nào.”

Gã trẻ tuổi mặt hoa da phấn tuấn tú cung kính đứng dậy, bước nhanh đi xa, không bao lâu vội vàng quay về, sắc mặt không quá dễ coi: “Dung Dung, là Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe được cái tên này, Chu Dung nheo đôi mắt đẹp lại, bắn ra sát ý lạnh như băng. Cô đưa tay chộp một cái vào không trung, lấy ra một cái kính viễn vọng một mắt, nói: “Hắn ở vị trí nào?”

Khi nói chuyện, Chu Dung giơ lên kính viễn vọng, nhìn về phía đối diện, khóe miệng của cô mím lại lạnh như băng. Gã trai bao trẻ tuổi hạ giọng “Hắn ngồi ngay bên cạnh con bé tóc đỏ, rất dễ phân biệt.”

Chu Dung nghe vậy, thong thả di động kính viễn vọng một mắt, tiếp đó dừng lại, tập trung nhân vật mục tiêu.

Ngay sau đó, gã trai bao trẻ tuổi thấy khóe miệng Chu Dung nhếch ra đường cong lạnh như băng, bỗng nhiên cong lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ mà nguy hiểm.

Khu vực Thái Nhất môn tụ tập, Tôn Miểu Miểu cách rất xa, thấy Khương Tinh Vệ tóc đỏ, cùng với một người trẻ tuổi đường nét mơ hồ bên cạnh cô ấy.

“Người nọ chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn?”

Cô ngẩng đầu lên, sóng mắt tập trung. “Ai có đạo cụ tăng lên thị lực, cho tôi mượn dùng chút.”

Tôn Miểu Miểu có một đôi mắt to ô lựu, cái này bình thường là dùng để hình dung trẻ con, sáng ngời, hồn nhiên, giống như đá quý, cho nên mới sẽ dùng “Ô lựu” để hình dung con mắt như vậy. Loại con mắt này xuất hiện ở trên người một cô gái trẻ tuổi, làm người ta không khỏi thấy mà quên đi tất cả.

Lại thêm khuôn mặt tròn tròn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, mũi cao, tổ hợp thành một khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu.

Mà bởi vì khí chất “cao quý” của Thần Dạ Du cộng điểm, khiến cô từ cô nương nhà bên ngọt ngào đáng yêu, biến thành tiểu công chúa ngọt ngào đáng yêu.

“Có gì đáng xem?” Triệu Thành Hoàng bên cạnh cô lạnh nhạt nói.

Tôn Miểu Miểu liếc Triệu Thành Hoàng lạnh lùng kiêu ngạo, phình má lên nói: “Ai cần anh quản?”

Một thiếu niên trắng nõn gầy gò phía sau cô đưa qua một miếng hộ tâm vàng óng, nói: “Cho cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận