Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3167: Rút vốn (1)

Nhưng sau khi trở thành Thái Dương Chi Chủ, hắn đã thành mặt đơ uy nghiêm, bởi vậy lời này, tựa như trắng trợn khiêu khích.
Linh Quân hít sâu một hơi: “Cậu tới nơi này, chính là muốn trào phúng tôi?”
“Không, là nói cho anh một sự kiện, liên quan tới mẹ anh.” Trương Nguyên Thanh nói:
“Tôi có thể rất rõ ràng nói cho anh, giết chết mẹ anh, chính là hắn!”
Xuất phát từ ăn ý của hai người đối với chuyện này, Linh Quân lập tức hiểu ý “hắn” là chỉ ai.
Vẻ mặt Hoa công tử đột nhiên vặn vẹo, trong lòng có loại giật mình “Quả nhiên là thế”, hắn cắn cơ hàm nhô ra, gằn từng chữ:
“Là bởi vì mẹ tôi phát hiện chân tướng hắn là kẻ sa ngã?”
Kết hợp sự thật Tinh Thần Chi Chủ đầu nhập vào trận doanh Tà Ác, nguyên nhân Linh Quân có thể nghĩ tới chỉ có cái này.
Trương Nguyên Thanh lắc đầu nói:
“Lấy sự đa mưu túc trí của Tinh Thần Chi Chủ, cùng vị cách của mẹ anh lúc đó, không có khả năng phát hiện hắn là kẻ sa ngã, huống hồ, Tinh Thần Chi Chủ cũng không phải kẻ sa ngã, chỉ là lý niệm khác biệt với Thủ Tự.”
Linh Quân sững sờ, nghiến răng hàm: “Vậy hắn vì sao giết mẹ tôi!”
Hắn tuổi thơ bất hạnh, hắn từ nhỏ thiếu thốn tình thương của mẹ tạo thành tính cách thiếu hụt, đều là cha đẻ một tay tạo thành, nếu là bởi vì mẹ đẻ phát hiện thân phận Tinh Thần Chi Chủ là kẻ sa ngã, Linh Quân còn có thể tiếp nhận, dù sao có nhân có quả.
Hắn không có khả năng tiếp nhận tất cả bất hạnh của mình, là cha đẻ không có lý do tiện tay làm.
“Đây là một điểm đáng ngờ, ngay cả tôi cũng không nghĩ ra.” Giọng Trương Nguyên Thanh trầm thấp, “Anh trước sau quá để ý cái chết của mẹ anh, muốn biết chân tướng, cho nên, ở trước khi quyết chiến với Tinh Thần Chi Chủ, tôi muốn nói nó cho anh.”
Miễn cho không có cơ hội.
Thái Dương bổn nguyên ảnh hưởng tới tâm tình cùng tính cách của hắn, khiến hắn không giống trước kia có được giới hạn đạo đức linh hoạt, nhưng tình cảm của hắn vẫn tồn tại như cũ, chỉ là trở nên nội liễm.
Ngũ quan Linh Quân lập tức nhu hòa hơn rất nhiều, nghĩ một chút, truy hỏi:
“Hắn là làm thế nào? Mọi người đều biết mẹ tôi là chết bởi phó bản, mà cho dù Bán Thần, cũng không cách nào cưỡng ép tiến vào phó bản, săn giết linh cảnh hành giả bên trong.”
Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói:
“Tinh Thần bổn nguyên đại biểu cho linh cảnh tính toán, thôi diễn, nếu như ví linh cảnh thành máy tính, Tinh Thần bổn nguyên chính là CPU trung ương, cho nên, hắn có thể ảnh hưởng độ khó của phó bản.”
Linh Quân nghe hiểu, giọng căm hận nói:
“Cho nên, hắn đề cao độ khó phó bản của mẹ tôi, thần không biết quỷ không hay để bà ấy chết trong phó bản.”
Trương Nguyên Thanh gật đầu:
“Tôi cũng từng gặp loại tình huống này, bao gồm Kỵ Sĩ đơn truyền của Giáo Đình từng đề cập với anh, đều từng gặp phải. Chẳng qua nội tình chúng tôi mạnh hơn mẹ anh, cho nên sống sót.
Tinh Thần Chi Chủ rất nhiều thủ đoạn, nhưng trong một thế kỷ qua, hắn chưa bao giờ thi triển ở trước mặt người ngoài. Tôi cũng bởi vậy đã mất đi cơ hội bổ toàn Thái Dương bổn nguyên, chỉ có thể bất đắc dĩ sớm triển khai quyết chiến.
Linh Quân, chuyện Đằng Nhi cùng Phong Vận, tôi cảm giác rất có lỗi, mặc kệ anh là có tha thứ hay không, anh cũng là anh em của tôi.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Linh Quân nhìn bóng lưng của hắn, phẫn hận cùng lửa giận trong mắt biến mất, nhưng đắng chát vẫn như cũ lưu lại, do dự một phen, vẫn không nhịn được, hô:
“Người cậu nên nói xin lỗi không phải tôi, là bọn họ.”
Dừng một chút, hắn thở dài nói: “Cậu cũng nên cho bọn họ một câu trả lời.”
Trương Nguyên Thanh dừng chân mấy giây, nói: “Bọn họ cũng ở nơi đây?”
Linh Quân “Ừ” một tiếng: “Đằng Nhi bị ông ngoại nhốt ở nhà gỗ phía sau núi, dì trẻ ở tầng hầm.”
Trương Nguyên Thanh đang muốn thi triển Tinh Độn Thuật, sau lưng lại truyền tới tiếng của Linh Quân:
“Chờ một chút...”
Hắn không quay đầu lại.
Mấy giây sau, bên tai vang lên Hoa công tử như lẩm bẩm khẽ nói: “Nhất định phải thắng!”
Trương Nguyên Thanh cười cười, hóa thành ánh sao tiêu tán, sau đó xuất hiện ở nhà gỗ vách đá cách mười mấy cây số, nhà gỗ này cao hai tầng, đứng ở trên vách đá dốc đứng, phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhà gỗ bị dây leo màu xanh biếc quấn quanh, cửa sổ bịt kín, không lộ khe hở.
“Diệu trưởng lão thật là một lão già hom hem ngoan cố nha, không bằng đưa hắn trở về linh cảnh đi...” Trương Nguyên Thanh thấp giọng cảm khái, nhấc chân đi về phía nhà gỗ.
Dây leo quấn quanh nhà gỗ vô thanh vô tức chôn vùi, hóa thành nhẹ nhàng tro tàn.
Trương Nguyên Thanh đẩy cửa ra, trông thấy trên ghế xích đu trong phòng khách, một thiếu nữ nằm đó, trong tay cầm một cuốn sách.
Cô đang đọc sách giết thời gian, nhưng ánh mắt lại là trống rỗng.
Phát giác được cửa gỗ bị đẩy ra, Diệu Đằng Nhi nhìn sang, hai người cách mười mấy mét, ánh mắt giao tiếp.
Rõ ràng nhiều tháng không gặp, Trương Nguyên Thanh lại có loại thổn thức đã cách nhiều năm, trốn đi nửa đời, gặp lại cố nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận