Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1786: Xin đại sư sám hối (1)

Tiểu Viên giúp đỡ cắt một miếng bít tết, đẩy tới trước mặt Trương Nguyên Thanh, sau đó nhìn đồng hồ nữ, nói:

“Còn có năm phút đồng hồ.”

“Trước khi vào chỗ, tôi nói trước với cậu một ít quy củ cùng lưu trình.”

“Lúc đại sư giảng kinh, đừng ngắt lời, đừng nói chuyện, đừng buồn ngủ, nhưng có thể khóc. Sau khi giảng kinh kết thúc, mỗi người đều có cơ hội sám hối, nếu cậu có xúc động sám hối, không cần đè nén nội tâm của mình, lớn tiếng nói ra, như vậy cũng có lợi cho khai thông cảm xúc.”

Tôi là đến để đại sư sám hối! Trương Nguyên Thanh thầm nhủ.

“Lúc vào sân, đại sư sẽ ở trước phật dựng thẳng một tấm gương chiếu yêu, trong gương sẽ phóng ra cậu bản chất nhất, mỗi người đều phải soi. Gương chiếu yêu là đạo cụ cấp Chúa Tể, ngày thường muốn dùng cũng không có cơ hội.” Tiểu Viên kiên nhẫn giảng giải.

Gương chiếu yêu, chiếu thấy mình bản chất nhất? Trương Nguyên Thanh giật mình.

Bác Dương tóc trắng xóa cười hiền lành:

“Đó là dùng để soi chúng tôi đám kẻ ác này, cậu là nghề nghiệp hợp pháp, cũng là đứa nhỏ tốt, soi hay không soi đều giống nhau.”

“hi vọng năm nay lệ khí của tôi đừng sâu nặng như vậy, bằng không một năm tu hành liền trôi theo dòng nước.” Tổng Giáo Đầu Lâm Xung chờ mong lại khẩn trương nói.

Trong lúc nói chuyện, Tiểu Viên lại nhìn nhìn đồng hồ, lấy ra một tấm ngọc phù màu đen, giọng lạnh nhạt:

“Đã đến giờ!”

Dứt lời, ở trong lúc mọi người thẳng lưng lên, cô bóp nát ngọc phù.

“Rắc!”

Trong tiếng vang của ngọc phù tan vỡ, một mảng ánh sáng âm u màu đen từ trong lòng bàn tay Tiểu Viên bành trướng, khiến vật phẩm trong phòng bịt kín một tầng màn đen.

Cảnh vật trong phòng bắt đầu vặn vẹo, bàn ghế, rượu ngon món ngon hết thảy biến mất, sàn đá chất phác thay thế thảm, khung trang trí vẽ Phật cùng Bồ Tát thay thế trần nhà, ánh nến sáng yên tĩnh thiêu đốt.

Bọn họ đã tới một gian Phật điện rộng rãi sáng ngời, cổ hương cổ sắc.

Mọi người hầu như là theo bản năng nhìn về phía bức tượng Phật cao đến khung trang trí kia, tay niêm hoa mí mắt hạ xuống, toàn thân trang phục vàng, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, thực ra trong mắt Phật lim dim ngầm chứa sự hung tợn.

Chưa có biến hóa... Mọi người yên lặng lẩm bẩm, lúc này mới hướng ánh mắt về bóng lưng nạp y màu xanh kia ngồi khoanh chân dưới tượng Phật.

Xem ra mọi người cũng giống với mình sợ Vô Ngân đại sư mất khống chế nha, vào điện nhất định phải xem tượng Phật trước... Trương Nguyên Thanh phát hiện trong điện có thêm rất nhiều bồ đoàn, vừa vặn phù hợp số người ở đây.

Mà phía trước bên trái, dựng một tấm gương toàn thân khắc khung hoa bọc đồng xanh.

Mặt gương đầy mơ hồ.

“A Di Đà Phật!” Thanh âm trầm thấp nhẫn nại đau đớn của Vô Ngân đại sư quanh quẩn:

“Xin các vị đứng nghiêm trước gương, minh tâm kiến tính, soi chính mình.”

“Vâng, đại sư!”

Tiểu Viên chắp hai tay, khom mình hành lễ, là người đầu tiên đi về phía gương toàn thân.

Khi cô đứng ở trước gương, mặt gương mơ hồ bỗng nhiên rõ ràng, trong gương chiếu rọi ra bộ dáng của Tiểu Viên.

Cô mặt mày tinh xảo, trong đôi mắt sáng ngời thầm chứa sự dịu dàng, khóe miệng có nụ cười, tựa như tràn ngập chờ mong đối với tương lai.

Mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị vừa bất ngờ, đương nhiên cũng có sự vui mừng từ đáy lòng.

“Thiện tai!”

Vô Ngân đại sư vui mừng khẽ nói.

Tiểu Viên bình tĩnh lui về, ánh mắt không lộ dấu vết liếc Trương Nguyên Thanh một cái, sau đó hướng về mọi người chắp tay hành lễ.

Mọi người hoàn lễ.

“Bá Vương Biệt Cơ” tự mình nhận là nữ, lắc lắc vòng eo hơi to chào đón, vẻ mặt đầy kích động ôm Tiểu Viên:

“Năm trước nhìn thấy cô trong gương, vẫn là bộ dáng lạnh như băng, bất cận nhân tình. Năm nay đột nhiên trở nên đáng yêu, tỷ muội, chúc mừng, là cái gì tiêu tan mài mòn đi oán khí trong lòng cô?”

Chúc mừng thì chúc mừng, anh đừng ôm Tiểu Viên của tôi, cho dù anh cho rằng mình là nữ... Trương Nguyên Thanh ở trong lòng lặng lẽ kháng nghị.

Nói thật hắn không phải quá muốn giao tiếp với vị “tỷ tỷ” này nhiều, bởi vì hắn luôn hướng về mình đá lông nheo, nói không chừng, vị “tỷ tỷ” này ôm Tiểu Viên, trong lòng nghĩ tới hắn cũng nói không chừng.

“Mùi thối hoắc của tình yêu.” Khấu Bắc Nguyệt lầu bầu một tiếng.

“Cậu nói cái gì?” Tổng Giáo Đầu Lâm Xung vỗ vai của hắn một phát.

Khấu Bắc Nguyệt hơi rụt người lại, liên tục lắc đầu: “Chưa nói cái gì, chưa nói cái gì.”

Khi hai người nói chuyện, nữ sinh cấp 2 ID linh cảnh là Triệu Hân Đồng đi tới trước gương toàn thân.

Cô là cô gái nhỏ thanh tú đáng yêu, trắng trẻo mịn màng, lúm đồng tiền mơ hồ, không thích cười, nhưng nhìn ngoan ngoãn. Nhưng mà, trong gương chiếu rọi ra là một cô gái nhỏ vẻ mặt âm trầm, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh quỷ dị.

Mặt gương bóng loáng nhuộm lên một tầng xám đen nhợt nhạt, như bị ô nhiễm.

“Tiểu Đồng sao so với năm trước còn hung hơn?” Bác Dương tóc hoa râm nhíu mày: “Trong trường học đều là giáo viên cùng bạn học, không lẽ còn có thể làm gay gắt thêm lệ khí của cháu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận