Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3142: Tình cũ khó bỏ (1)

Thật ra trước kia cô cũng cảm giác được Nguyên Thủy Thiên Tôn có hảo cảm đối với mình, nhưng tương đối khắc chế, mà xem như người đẹp thanh danh lan xa của Thái Nhất môn, thanh niên tuấn ngạn có hảo cảm đối với mình không phải số ít.

Bởi vậy, Âm Cơ không để ở trong lòng, chỉ cần Nguyên Thủy Thiên Tôn không làm ra hành vi quá kích, ví dụ thổ lộ, cô có thể coi như không thấy.

So sánh với những ong bướm kia, Nguyên Thủy Thiên Tôn ít nhất không khiến cô phản cảm, mong muốn trở thành bạn bè.

Nào có thể ngờ, hắn sau khi trở thành Thái Dương Chi Chủ, lại không giả bộ không diễn nữa, lấy Ma Quân để đùa giỡn cô, đã vũ nhục Ma Quân, cũng vũ nhục cô.

Âm Cơ hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc nổi giận, đôi mắt đọng sương lạnh lùng, nói:

“Cậu bây giờ là Thái Dương Chi Chủ, là Bán Thần cường thế nhất, cậu nếu muốn tôi, tôi chỉ có thể khuất phục, tự sát cũng không có ích gì, vẫn như cũ sẽ bị luyện thành linh phó, âm thi, nhưng cậu không có khả năng lấy Ma Quân để nhục nhã tôi, càng không thể nhục nhã hắn, cậu biết rõ quan hệ của hắn với tôi!”

Âm Cơ là tính cách ngoài mềm trong cứng, sau khi Ma Quân chết, cô lấy lụa đen che mặt, từ chối kết hôn, chính là lặng lẽ kháng nghị đối với sư phụ, đối với môn phái.

Kỳ thật mình hoàn toàn có thể giả chết, không thừa nhận mình là Ma Quân, các Bán Thần Tà Ác cũng sẽ không nhảy ra vạch trần mình... Trương Nguyên Thanh đột nhiên thầm nghĩ.

Người tình của Ma Quân sớm đã tiếp nhận sự thật Ma Quân đã chết, hắn yên lặng giả chết, sự tình liền che giấu được.

Đổi thành trước kia, Trương Nguyên Thanh sẽ im lặng lướt qua nợ tình.

Nhưng sau khi dung hợp Thái Dương bổn nguyên, tính cách của hắn ít nhiều chịu ảnh hưởng, tự mang uy nghiêm, đường đường chính chính. Thái Dương là biểu tượng của trật tự cùng uy nghiêm, trên thế giới bất cứ vật gì đều sẽ bị che lấp, chỉ có Thái Dương vĩnh hằng bất biến phát ra hào quang, bất cứ lực lượng nào cũng không thể che chắn.

Cho nên Trương Nguyên Thanh chưa bao giờ nghĩ tới che giấu thân phận Ma Quân.

Trương Nguyên Thanh chăm chú nhìn cô, thở dài:

“Tôi có Loa Miêu Vương Ma Quân lưu lại, bắt chước Ma Quân nói chuyện rất bình thường, nhưng có một số chi tiết, Loa Miêu Vương sẽ không ghi chép hết.”

Dừng một chút, hắn nhẹ nhàng nói ra:

“Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, là ở kinh thành, khi đó tôi tiếp nhiệm vụ của Phán Quan Mắt Quỷ, ám sát Thần Dạ Du của Thái Nhất môn, Thần Dạ Du bị tôi giết tên ‘Hạ Nhật Hữu Thanh’, là nhân tài mới nổi tư chất không tệ.

Khi đó chị đã là Thánh Giả cấp 5, Thái Nhất môn phái chị điều tra việc này. Chị dùng thời gian nửa năm khóa chặt tôi, đuổi giết tôi, tôi mỗi lần đều có thể ở trong chị bao vây chặn đánh chạy thoát.

Chị mới đầu cực kỳ căm hận đối với tôi, bởi vì tôi là kẻ sa ngã, lại háo sắc như mạng, mấy lần giao thủ với chị, đều ưa thích dùng lời lẽ bẩn thỉu chọc giận chị, vừa lúc chị chán ghét nhất loại người đó.

Chúng ta thật sự sinh ra ràng buộc, là ở phó bản “Bất Dạ cung” đời Tống, chúng ta ghép đến cùng một phó bản, ở nơi đó, chúng ta là đồng đội. Trong nửa năm, tôi san bằng chênh lệch đẳng cấp giữa chúng ta.

Xuất phát từ đại cục, chị chưa lựa chọn sinh tử đối mặt với tôi, âm thầm phòng bị, tôi đoán chắc tính cách của chị, cố ý nói chút lời vớ vẩn thấp kém đùa giỡn chị, khi đó tôi rất có hảo cảm đối với chị, ừm, chuẩn xác mà nói, là ngấp nghé sắc đẹp của chị, muốn ngủ với chị.

Trong phó bản lần đó, tôi tỏa sáng rực rỡ, cứu được chị hai lần. Chị ngoài miệng nói ân là ân, ác là ác, sẽ không bởi vì tôi ân cứu mạng đối với chị, liền nhân từ nương tay, muốn vì Thủ Tự diệt trừ tôi kẻ sa ngã này, nhưng thật ra, từ đó về sau, chị đuổi giết với tôi dần dần trở nên qua loa.

Về sau nữa, Phán Quan Mắt Quỷ thấy đẳng cấp của tôi từ từ đuổi kịp chị, thế là chế định kế hoạch săn giết nhằm vào chị, hắn ép buộc tôi lấy bản thân làm mồi nhử, dẫn chị vào bẫy rập, khi đó phục kích chị có sáu người, ai cũng là Thánh Giả.

Tôi không dám vi phạm mệnh lệnh của Phán Quan Mắt Quỷ, quyết định giết chết chị, tôi lặp đi lặp lại ở trong lòng nói với mình, một nữ nhân thôi, thế gian mỹ nữ vô số kể, sao phải vì cô ấy, đặt bản thân vào hiểm cảnh.

Trong trận chiến ấy, tôi thiếu chút nữa chết bởi đồng bạn phản công, chị là mang theo tôi thoát đi, chị an trí tôi trong một căn phòng an toàn, chị hỏi tôi tại sao muốn cứu chị, tại sao muốn phản bội Phán Quan Mắt Quỷ, thân là kẻ sa ngã, phản bội Phán Quan Mắt Quỷ, nhất định sống không bằng chết.”

Trương Nguyên Thanh nhìn Âm Cơ sương lạnh trong mắt từng bước hòa tan, rung động cùng kích động hiện lên khuôn mặt, cười nói:

“Câu trả lời của tôi là: Trong mắt chị, tôi mặc dù là kẻ thối nát đáng bầm thây vạn đoạn, nhưng trước khi bị Chén Thánh Sa Ngã ô nhiễm, tôi đã từng là người tốt!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận