Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3170: Chuẩn bị chiến đấu (1)

Tây Bắc.
Cô nhi viện trống rỗng, Ma Nhãn Thiên Vương ngồi ở bên ngoài phòng học, trong hành lang rạn nứt, nhìn qua sân thể dục nhỏ tiêu điều ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của cô nhi viện.
Xiềng xích hòa tan, cửa sắt tự động mở ra, một thanh niên toàn thân quét sơn vàng chậm rãi đi vào.
Trương Nguyên Thanh dừng ở trước mặt Ma Nhãn Thiên Vương, mở hòm đồ, trải ra mấy món đạo cụ loại quy tắc cấp 9 còn thừa, cười nói:
“Chọn một món đi, đây là hồi báo anh đầu tư tôi.”
Ma Nhãn chưa nói gì, cũng chưa cầm đạo cụ, ngước mắt, hờ hững nhìn hắn.
Thấy thế, Trương Nguyên Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng,
“Xem ra anh đã biết mưu đồ của Tà Thần, đúng vậy, cái kia càng thêm phù hợp mục tiêu thanh tẩy thế giới của anh. Ma Nhãn, anh cũng có thể lựa chọn rút vốn.
Anh vẫn có thể từ nơi này lựa chọn một món đạo cụ.”
Ma Nhãn Thiên Vương nhìn chăm chú Trương Nguyên Thanh, nhìn thẳng “hào quang” cùng uy áp của Thái Dương Chi Chủ, nói:
“Sợ Hãi tới tìm tôi.”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu:
“Đoán được! Bây giờ tình huống này, hai đại trận doanh Thủ Tự cùng Tà Ác, lực lượng cấp độ Bán Thần đều gặp đả kích nghiêm trọng, sau khi tấn thăng cấp 9, Ma Nhãn Mê Hoặc của anh trở nên càng thêm cường đại, lại có Binh Chủ Xi Vưu ban cho cơ duyên, nếu hoàn toàn bùng nổ, trong ngắn hạn cuốn lấy một vị Bán Thần không phải việc khó.
Sợ Hãi khẳng định sẽ nghĩ cách kéo anh về trận doanh Tà Ác.”
“Tôi rất động lòng.” Ánh mắt, vẻ mặt Ma Nhãn tràn đầy loại chăm chú kia lúc thiếu niên kể ra mộng tưởng.
“Tôi biết!” Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh cũng vô cùng chăm chú.
Ánh mắt Ma Nhãn Thiên Vương dịch chuyển khỏi khuôn mặt hắn, nhìn phía bầu trời xanh thẳm, có chừng ba năm giây trầm mặc, chậm rãi nói:
“Cậu có thể không biết, thật ra tôi là lớn lên ở cô nhi viện, tôi là một đứa trẻ bị vứt bỏ.”
Trương Nguyên Thanh trầm ngâm mấy giây: “Trong ảo cảnh tranh tường của Thục Sơn Nam Uyển, đôi vợ chồng kia là...”
Ban đầu, hắn cho rằng Ma Quân là trẻ con lớn lên ở cô nhi viện, do đó chiếu cố đám trẻ con của cô nhi viện, về sau ở trong tranh tường của Thục Sơn Nam Uyển, nhìn thấy cha mẹ của Ma Nhãn, lại cảm thấy Ma Nhãn chú ý cô nhi viện, có thể là cho rằng trẻ con của cô nhi viện nhỏ yếu nhất, thuần túy nhất, cho nên mới ưa thích những đứa bé kia.
Không ngờ đi một vòng lớn, lại về tới suy đoán ban đầu.
“Bọn họ là cha mẹ nuôi của tôi.” Ma Nhãn Thiên Vương từ trong khe hở rạn nứt của hành lang rút ra một cây cỏ dại, ngậm trong miệng, nhìn bầu trời xanh thẳm, thả trôi cảm xúc đáy mắt, giọng điệu cũng theo đó trở nên mờ mịt:
“Từ khi tôi có ý thức bắt đầu, đã sống ở cô nhi viện, viện trưởng là người phụ nữ ly hôn chừng bốn mươi tuổi, bà ta cùng hai dì chiếu cố hơn năm mươi đứa bé, là kẻ đáng sợ nhất tôi từng gặp.”
Kẻ đáng sợ nhất? Trương Nguyên Thanh sửng sốt một phen, sau đó trong lòng có suy đoán.
Quả nhiên liền thấy Ma Nhãn Thiên Vương nhếch miệng:
“Cô nhi viện niên đại đó cũng không giống như bây giờ, khi đó vật tư thiếu thốn, ấm no bản thân đã là vấn đề, chế độ xã hội cũng không toàn diện, thiếu giám thị, yêu cầu đối với cô nhi viện chính là: Để bọn nhỏ sống.
“Viện trưởng cùng hai nhân viên đối với bọn nhỏ cũng không tốt, ba người bọn họ cần đồng thời chiếu cố hơn năm mươi đứa bé, biện pháp tốt nhất chính là thuần hóa, đầu tiên khóc là không được, ban ngày không được khóc, ban đêm không được khóc, đứa bé trái với quy định liền phải tiếp nhận trừng phạt thân thể cùng đánh chửi, đánh một lần không đủ, vậy thì đánh hai lần, đánh tới nghe lời mới thôi. Tôi mỗi ban đêm đều có thể nghe được tiếng trẻ con kêu thảm thiết đau đớn cùng khóc lóc.
Tôi lúc bốn tuổi đã không tè dầm nữa, trừ phi là trẻ con sinh hoạt không có khả năng tự lo liệu, phàm là đứa bé có thể xuống đất đi lại, đều phải tự mình giặt quần áo, nếu không thì phải chịu rét.”
Hắn chỉ vào sương trắng ngưng kết trong góc sân thể dục: “Trong thời tiết như vậy, tôi cởi truồng chịu rét một ngày, loại rét lạnh cùng bất lực đó, đến bây giờ còn nhớ rất rõ ràng. Tôi từ khi sinh ra đã chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp nào, ký ức sâu nhất chính là đánh chửi cùng sợ hãi.”
Từng chịu ngược đãi nhất định, cho nên ở hồi nhỏ trong lòng lưu lại bóng ma khó mà mài mòn hủy diệt? Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, trong lòng tự nhủ, cần tôi giúp anh tịnh hóa hay không?
“Niên đại đó, có thể sống sót đã là vạn hạnh, không có ai sẽ để ý vấn đề tâm lý... Về sau anh được nhận nuôi?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Ma Nhãn Thiên Vương gật gật đầu: “Năm đó sáu tuổi, tôi được một đôi vợ chồng không có con cái nhận nuôi, bọn họ đối với tôi rất tốt, mua cho tôi quần áo mới, đưa tôi đi học, mẹ cảm thấy tôi quá nhỏ gầy, dinh dưỡng không theo kịp, cố gắng mua sữa bò cho tôi, mỗi sáng sớm một chai sữa bò, loại đựng ở trong chai thủy tinh đó. Ba ba luôn ở lúc tôi tan học trở về hỏi: Có bị bạn học bắt nạt hay không, nếu như có, nhất định phải nói, ba ba ra mặt cho con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận