Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1793: Thần Dạ Du sa ngã (1)

Đương nhiên, nếu Trương Tử Chân cũng chết vào tay Linh Thác, Linh Quân chính là em trai của kẻ thù giết cha hắn.

Vậy mọi người hết nợ!

Hắn tốn vài giây tiêu hóa tin tức, ổn định cảm xúc, sau đó hỏi: “Cho nên, các người vì sao phải giết Linh Thác.”

“Cậu chưa nghe ra sao, Linh Thác dùng mạng người thường nghiệm chứng suy đoán của mình.” Vô Ngân đại sư nói, “Tuy khẩu hiệu của tổ chức Tiêu Dao là vì cứu vớt thế giới, chuyện gì cũng làm ra được. Nhưng mặc kệ Trương Thiên Sư hay Linh Thác, đều không phải người máu lạnh coi mạng người như cỏ rác.”

“Cho nên trạng thái tinh thần của Linh Thác đã xảy ra vấn đề!” Trương Nguyên Thanh nghe hiểu.

Vô Ngân đại sư duy trì tư thế chắp tay mà ngồi, thanh âm trầm thấp vang lên ở trong điện:

“Nghiêm trọng hơn xa vậy, nguyền rủa bất tri bất giác ăn mòn Linh Thác, đâu chỉ là trạng thái tinh thần xảy ra vấn đề, hắn sớm đã sa ngã, biến thành tồn tại so với nghề nghiệp tà ác càng sa ngã hơn.

“Bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ có thể liên thủ giết hắn, chỉ là không ngờ, Linh Thác đã sớm bố trí hậu chiêu, ở sau khi hắn chết hai năm, Ám Dạ Mân Côi sinh ra, liên thủ với Binh Chủ giáo diệt Sở gia, cướp đi Mẫu Thần Tử Cung hồi sinh Linh Thác.”

Linh Thác đã sa ngã... Trương Nguyên Thanh nhíu mày thật sâu, cái này trái lại phù hợp biến hóa giai đoạn sau của Linh Thác, Ám Dạ Mân Côi làm những chuyện đó, đã không phải điều một kẻ sĩ chính nghĩa sẽ làm.

Nhưng nếu Linh Thác đã sa ngã, liền có thể giải thích thông.

Như vậy xem ra, Sơn Hà Vĩnh Tồn cũng đã sa ngã, cho nên tính tình thay đổi hẳn?

Còn có, vì sao kẻ sa ngã là Linh Thác?

Trương Nguyên Thanh suy tư nói: “Các người phán đoán Linh Thác sa ngã như thế nào? Chỉ bởi vì hắn hại một người thường?”

“A Di Đà Phật!”

Không thể nói? Được rồi, liên quan đến bí mật tương quan linh cảnh kia, Linh Thác năm đó khẳng định còn làm chuyện gì... Trương Nguyên Thanh không rối rắm vấn đề này, chuyển sang hỏi:

“Nhưng không đúng nha đại sư, các người cũng đã trúng nguyền rủa, nhưng thẳng đến lúc tôi sinh ra, vào tiểu học, cha tôi đều còn bình thường nha, hơn nữa ông không phải cũng bình thường sao.”

Lão ba nếu không bình thường, vậy sự việc phát triển nên là Trương Thiên Sư liên thủ với Linh Thác diệt Sở gia.

Hoặc là, tổ chức Tiêu Dao tập thể nhập ma, thành lập tổ chức tà ác lớn thứ bốn.

“Linh Thác sở dĩ sa ngã, là vì nghề nghiệp của hắn, Thần Dạ Du!” Vô Ngân đại sư chậm rãi nói: “Mà chúng tôi giết hắn, cũng là bởi vì nghề nghiệp của hắn, Thần Dạ Du cấp bậc cao một khi sa ngã, nhất định phải chết.”

“Vì sao?” Trương Nguyên Thanh thốt ra.

“A Di Đà Phật!”

Trả lời hắn là đại sư thấp giọng niệm tụng Phật hiệu.

Vô Ngân đại sư chưa trả lời, nhưng đây là đáp án tốt nhất.

Trương Nguyên Thanh rõ.

Đệch, bí mật ở sâu trong linh cảnh có liên quan với Thần Dạ Du? Cho nên, đây là nguyên nhân nghề nghiệp Thần Dạ Du vì sao đặc thù?

Thần Dạ Du sa ngã phải chết? Trương Nguyên Thanh không biết sao nghĩ tới Ma Quân.

Hắn nhớ rõ Ma Quân ở trong audio từng nói với anh Binh, muốn vấn đỉnh chí cao, nhất định phải thanh trừ lực lượng của Chén Thánh Đọa Lạc, mà lúc ấy Ma Quân đã là nửa bước chí cao.

Bây giờ Vô Ngân đại sư nói cho hắn, Thần Dạ Du sa ngã phải chết.

Hai việc thế mà lại quỷ dị liên hệ lại.

“Vậy cha tôi vì sao chưa sa ngã?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

Hỏi xong, hắn sợ Vô Ngân đại sư trả lời một câu: Là cái gì khiến cậu sinh ra ảo giác cha cậu chưa sa ngã?

Vô Ngân đại sư niệm tiếng Phật hiệu, “Giết xong Linh Thác, tổ chức Tiêu Dao liền giải tán, tôi bởi vì nguyền rủa quấn thân, ở bên bờ vực mất khống chế, không thể không cấu tạo ảo cảnh này, không đặt chân hiện thực nữa, không gặp mặt với Trương Thiên Sư, Sở Thượng nữa. Phụ thân cậu có sa ngã hay không, bần tăng không biết.”

Như vậy xem ra, cha mình hẳn là thông qua phương pháp nào đó, tránh được kết cục sa ngã... Trương Nguyên Thanh lại hỏi:

“Cha tôi năm đó từng nói với người ta, ừm, chính là con gái duy nhất của Sở Thượng, ông nói, ông đang tránh né một kẻ thù. Kẻ thù kia có phải Linh Thác hay không?”

Vô Ngân đại sư nói: “Linh Thác sau khi chết mà sống lại, thuận lợi tấn thăng Bán Thần, chuyện hắn muốn làm đầu tiên, chính là báo thù cùng cướp lấy mảnh vỡ trung tâm La Bàn Quang Minh. Khí linh có nói cho cậu, La Bàn Quang Minh là chìa khóa hay không?”

“Không những là chìa khóa, còn là vật chứa, là bàng chi của Thái Dương.” Nói tới đây, con ngươi Trương Nguyên Thanh chợt co rút lại.

“Không sai, La Bàn Quang Minh là bàng chi của Thái Dương, có La Bàn Quang Minh, mới có thể tìm được ‘Thái Dương’ .” Vô Ngân đại sư thản nhiên trả lời.

La Bàn Quang Minh là bàng chi của Thái Dương, đạt được la bàn mới có thể tìm được Thái Dương, cho nên các Bán Thần mới sẽ vì la bàn đánh vỡ đầu chảy máu. Cho nên Tu La mới sẽ đầu tư Linh Thác, bởi vì Linh Thác là Thần Dạ Du sa ngã, bị hợp pháp không thể chứa chấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận