Linh Cảnh Hành Giả

Chương 265: Nguyên Thủy Thiên Tôn chết ngoài ý muốn (2)

May mắn là, Hoa Hồng Đêm Tối và Hắc Vô Thường nghi kỵ lẫn nhau, Bàng chấp sự chưa hướng “Thiên Đạo Bất Công” lộ ra tin tức truyền nhân Ma Quân.
Quả thực là ở khiêu vũ trên dây cáp... Trương Nguyên Thanh nói thầm trong lòng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tin tức lần này đạt được rất quan trọng, vận dụng tốt, nói không chừng có thể bắt được Hắc Vô Thường.

Hào quang màu vàng nóng rực trong vắt sáng lên, soi thấu thức hải, tẩy rửa tinh thần, Trương Nguyên Thanh từ trong hỏi linh giãy thoát, thức tỉnh lại.

“A!”

Hắn phát hiện mình nằm ở trên sô pha, đầu đau như là cắm vào kim thép.

Là di chứng hỏi linh, hay là bị Phó Thanh Dương đánh? Sẽ không chảy máu não chứ? Trương Nguyên Thanh ôm đầu ngồi dậy.

Trên sô pha một người cách mấy mét, trong giọng nói của Phó Thanh Dương mang theo một tia chờ đợi:

“Có manh mối gì?”

Trương Nguyên Thanh day day mi tâm, chờ đau đớn có chút dịu đi, nói:

“Cấp trên của Bàng chấp sự là một hành giả tự xưng ‘Đại Hộ Pháp’, mỗi lần gặp mặt hắn, đều khoác áo choàng, hai người bọn họ hẳn là có phương thức liên lạc đặc thù, nhưng tôi không ở trong trí nhớ linh thể nhìn thấy, có thể là theo tử vong tiêu tán, có thể là bị ‘che giấu’.”

Hắn từng chút một kể tin tức hỏi linh, từ Đại Hộ Pháp tồn tại, kể đến tổng kiểm tra sức khoẻ, nói tiếp đến Ma Quân kiềm chế lực lượng Chén Thánh.

Phó Thanh Dương kiên nhẫn nghe, ở lúc biết được Hoa Hồng Đêm Tối có cách tránh thoát tổng kiểm tra sức khỏe, hắn nheo mắt.

“Còn không?” Phó Thanh Dương hỏi.

Những tin tức này rất quan trọng, nhưng còn chưa đạt tới hắn mong muốn, đối với hành động lùng bắt Hắc Vô Thường tăng cường không lớn. Trương Nguyên Thanh nói:

“Tôi biết Bàng chấp sự vì sao muốn giết tôi, đêm hôm trước, hắn từng có tiếp xúc với tâm phúc ‘Thiên Đạo Bất Công’ của Hắc Vô Thường, Thiên Đạo Bất Công yêu cầu hắn giết chết tôi, báo thù cho Hoành Hành Vô Kỵ.”

Mắt Phó Thanh Dương nhất thời sáng ngời, tư thế ngồi thẳng hẳn lên, gật đầu nói:

“Tốt lắm! Đây là cửa đột phá của chúng ta, chỉ cần bắt được Thiên Đạo Bất Công, chúng ta cách Hắc Vô Thường liền lại gần thêm một bước.”

Trương Nguyên Thanh hỏi:

“Bách phu trưởng tính làm như thế nào?”

Ánh mắt Phó Thanh Dương đặt ở trên người hắn, khóe miệng nhếch lên: “Cái này phải làm phiền cậu đi chết một chút, cho cậu nghỉ hai ngày, buổi tối ngày mai đến vịnh nhà giàu tập hợp.”

Trương Nguyên Thanh tán thưởng nói: “Ý kiến hay, bách phu trưởng quả nhiên cơ trí, vậy Bàng chấp sự bên này...”

Tâm tình Phó Thanh Dương rất không tệ: “Tôi sẽ xử lý, cậu đi về trước đi.”

Trương Nguyên Thanh cáo từ rời khỏi, sau khi tiến vào thang máy, như trút được gánh nặng phun ra một hơi.

Vừa rồi trải đường nhiều như vậy, cố ý mang tin tức quan trọng nhất để lại cuối cùng, là vì cạn kiệt cảm xúc của Phó Thanh Dương, sau khi hắn nghe được tình báo ba ngày chạm trán, liền sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn.

Do đó xem nhẹ một ít chi tiết.

Trương Nguyên Thanh rất rõ, thật ra sau mỗi lần hỏi linh, vị công tử ca này đều sẽ quan sát hắn, dùng năng lực thám báo phán đoán hắn là nói dối hay không, giấu giếm hay không.

Đương nhiên, cái này không có vấn đề, đổi vị trí suy nghĩ, bản thân Trương Nguyên Thanh cũng sẽ làm như vậy, không phải là không tín nhiệm, mà là đối với chuyện quan trọng, nhất định phải có sức khống chế.

“Phó Thanh Dương hẳn là chưa phát hiện mình giấu giếm.”

“So sánh với người của Thái Nhất môn, Phó Thanh Dương vẫn là càng tin tưởng mình hơn. Nếu có thể bắt được Thiên Đạo Bất Công, khẳng định vẫn là tìm mình hỏi linh, đến lúc đó, lại giấu giếm tin tức anh Binh.”

hi vọng hành động buổi tối ngày mai có thể thuận lợi.

Hôm sau, tám rưỡi sáng, Quan Nhã lái xe thể thao màu lam của cô đến đơn vị.

Cô một tay đeo túi xách hàng hiệu, một tay mang theo bữa sáng dinh dưỡng thấp tự chế, áo sơ mi trắng, váy ống màu đen, đôi chân dài đi tất chân, kiểu tóc tinh xảo thời thượng, khuôn mặt con lai trắng nõn quyến rũ.

Sáng sớm mỗi ngày, cô từ trong xe thể thao xuống, cạnh cửa sổ tòa nhà hành chính của văn phòng cảnh sát, sẽ có những anh bạn trẻ tuổi, ông chú trung niên, mượn danh nghĩa hút thuốc xuất hiện, thưởng thức nữ thần ngành đặc thù.

Thời buổi này, cô gái khuôn mặt xinh đẹp vơ một cái được cả đống, phẫu thuật một chút thêm phun xăm kiểu Hàn, nền tảng không kém, đều có thể là mỹ nữ.

Nhưng dáng người mê người như vậy thì không nhiều, dáng người mê người khí chất lại tốt, còn lái được xe thể thao, càng ít hơn nữa.

Cửa sổ lầu ba, Trần Nguyên Quân đứng ở bên cửa sổ, hút thuốc.

“Lão Trần, anh cũng ngắm mỹ nữ?”

Một nhân viên trị an trung niên nhích lại gần, châm một điếu thuốc.

Trần Nguyên Quân phun ra một làn khói, “Không phải.”

Hắn chỉ là đến hút thuốc.

Nhân viên trị an trung niên thưởng thức bóng lưng thướt tha nơi xa, chậc chậc nói: “Xem cái mông uốn éo này, ngắm mỹ nữ có gì mất mặt, tiểu tử cậu tuổi không nhỏ nữa, chưa kết hôn, ừm, có phải bởi vì muốn người ta hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận