Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3188: Huyễn cảnh trí mạng (2)

Hào quang màu vàng nhạt sáng lên, ngực bụng, chân đông cứng vỡ vụn nối lại, khôi phục cảm nhận máu thịt.
Hai người quay đầu nhìn, cuối của tơ hồng là một cô gái đeo màu bạc mặt nạ, dưới đáy váy đỏ hoa mỹ dày đặc sợi tơ.
Chính là Chỉ Sát cung chủ!
Cảm nhận được thân thể khôi phục sức sống, hai người nhẹ nhàng thở ra, có vú em mạnh mẽ rồi.
Chỉ Sát cung chủ giẫm lên tuyết đọng vang lên “ken két”, đi đến trước mặt hai người, vẻ mặt chán ghét, “Chỉ hai người? Linh cảnh kéo tôi vào phó bản, là tặng đầu người?”
Địch Thái cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên suy nghĩ, đồng bộ ha cười ha nói: “Chúng tôi cũng muốn biết.”
“Cho nên tại sao phải kéo ta theo cùng chết?” Phương sĩ đời Tần giận dữ mắng mỏ.
Hạ Hầu Ngạo Thiên không để ý tới lão, phân tích:
“Đây hiển nhiên là phó bản nhiều người, phó bản nhiều người hạn mức cao nhất là sáu người, lấy đẳng cấp cường độ boss, chúng ta khẳng định còn có đồng đội.’.
Chỉ Sát cung chủ suy nghĩ, nói:
“Giải quyết vấn đề trước mắt trước đi, ảo cảnh tùy tâm mà sinh, chúng ta có thể bằng vào bản thân thay đổi nó.”
Địch Thái nói ngay: “Tôi đề nghị suy nghĩ ngược hướng, tôi nóng quá tôi nóng quá...”
Hắn giống như niệm chú tái diễn “Tôi nóng quá” .
Chỉ Sát cung chủ và Hạ Hầu Ngạo Thiên mặc niệm theo ở trong lòng. Mấy giây sau, thế giới băng tuyết vô biên vô tận trắng xóa bỗng nhiên biến hóa, hóa thành một mảnh sa mạc hoàng kim, trời xanh không mây, một vầng mặt trời chói chang treo ở trên trời, trong không khí tràn đầy khí tức nóng rực.
Địch Thái và Hạ Hầu Ngạo Thiên chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mồ hôi hột không ngừng lăn xuống, vẻn vẹn mấy giây, đã bị nhiệt độ cao làm cảm nắng, đầu váng mắt hoa, có loại cảm giác mất nước.
Hạ Hầu Ngạo Thiên mấp máy bờ môi khô khốc, “Hình, hình như không đúng, từ núi băng nhảy vào biển lửa.”
Địch Thái lảo đảo một cái, “Tôi, tôi cảm giác mình sắp bốc cháy rồi.”
Sau đó, sa mạc liền bốc lên lửa nóng hừng hực, tựa như biển lửa.
Kỵ Sĩ đơn truyền Giáo Đình tự thiêu.
Giang Ngọc Nhị giận dữ: “Hai người là đồng đội heo à, đừng nghĩ lung tung, không nên nói lung tung, tranh thủ thời gian dập lửa!”
Hai người bị đốt da tróc thịt bong, vội vàng trong đầu quan tưởng trời băng đất tuyết vừa rồi.
Thế là, sa mạc, mặt trời chói chang cùng biển lửa biến mất, cánh đồng tuyết tái hiện, luồng không khí lạnh vòng quanh tuyết lông ngỗng cùng vụn băng, ùn ùn đập trên mặt ba người.
Địch Thái và Hạ Hầu Ngạo Thiên “bịch bịch” ngã xuống đất, bốc lên hơi nước màu trắng, sau đó thân thể da tróc thịt bong rất nhanh ngưng đọng sương trắng.
Giang Ngọc Nhị thở dài một tiếng, bấm tay bắn ra hai giọt máu, dung nhập hai thân thể nửa cháy đen, chữa trị vết bỏng.
“Mát, mát quá...”
“Chỉ là hơi quá lạnh...”
Hạ Hầu Ngạo Thiên và Địch Thái uể oải nói.
“Không đúng!” Đầu óc Địch Thái nguội đi, nói: “Chúng ta vào phó bản lâu như vậy, vậy mà không nghĩ tới phản kháng, hai lần gặp phải hiểm cảnh, ngay cả đạo cụ cũng chưa dùng...”
Nơi xa truyền đến một giọng nói tang thương trầm thấp:
“Đó là bởi vì ý chí chiến đấu của các ngươi bị mài mòn hủy diệt, nếu như không được tịnh hóa, sẽ ở trong ảo cảnh không ngừng luân chuyển trầm luân, cuối cùng chết đi.”
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão tóc bạc vóc người cao lớn chậm rãi đi đến, chậm rãi từng bước bôn ba trong đất tuyết.
Cơ bắp toàn thân ông lão có thể xé xác hổ báo, làn da vàng nhạt, mi tâm in một vầng mặt trời màu vàng.
Lão là ai? Địch Thái không nhận ra ông lão này.
Giang Ngọc Nhị và Hạ Hầu Ngạo Thiên lại như trút được gánh nặng, trong lòng tự nhủ vậy mới hợp lý nha, nếu Boss to là Huyễn Thần, phe mình làm sao cũng phải đến một vị Thần Nhật Du khắc chế huyễn thuật.
Xích Nhật Hình Quan là Chúa Tể đỉnh phong của Thái Nhất môn chủ, người mạnh nhất phía dưới Tinh Thần Chi Chủ.
Có lão... Vừa nghĩ đến nơi này, hai người đã nhìn thấy sau đầu Xích Nhật Hình Quan dâng lên mặt trời chói chang màu vàng, ánh nắng tinh khiết trong sáng dâng lên ở giữa trời băng đất tuyết dòng không khí lạnh gào thét.
Mặt trời màu vàng óng bị tuyết lông ngỗng cùng băng vụn đập từng phát vào trên mặt, lung lay sắp đổ, lâm vào bờ vực phá diệt, không mang đến một chút ấm áp nào.
Có lão tựa như cũng không có tác dụng gì!
Ba người nghĩ thẩm. Ngay lúc này, lại một vầng mặt trời màu vàng dâng lên ở cách đó không xa, so với Nhật Thăng của Xích Nhật Hình Quan còn sáng tỏ hơn một chút.
Gió tuyết giảm đi không ít, ba người bọn Giang Ngọc Nhị lúc này mới cảm nhận được một chút ấm áp, cơn lạnh trên người cũng bị xua tan, tay chân không còn chết lặng.
Bọn họ cùng Xích Nhật Hình Quan có chút kinh ngạc nhìn về phía phương hướng mặt trời dâng lên, một vị thần nữ mặc đạo bào, lạnh nhạt tuyệt đẹp, chân trần đạp tuyết, nhẹ nhàng mà tới.
Địch Thái vẫn như cũ không nhận ra được, nhưng ba vị Chúa Tể đại khu thứ hai lại lập tức nhận ra thân phận cô gái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận