Linh Cảnh Hành Giả

Chương 257: Cô gái áo trắng giết người (2)

Không kịp nghĩ nhiều, khóe mắt liếc thấy oán linh quấn áo dơ bẩn lại một lần giơ tay chém xuống.
Trương Nguyên Thanh quay cuồng lần nữa, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng sàn gỗ du tan vỡ, nếu một nhát dao này chém trúng, hắn sẽ lập tức đầu một nơi mình một nẻo.

Trương Nguyên Thanh chống tay xuống đất, từ trên mặt đất bắn lên, nhanh chóng lao về phía phòng khách, lao về phía hành lang, lao về phía cửa chống trộm.

Hắn muốn chạy trốn khỏi nhà này.

Nhưng, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, vẫn không thể vặn nổi tay nắm cửa phòng trộm, lưỡi khóa giống như gỉ sét chết ở trong cửa.

‘Vù!’ Tiếng xé gió từ sau đầu truyền đến, Trương Nguyên Thanh không chút suy nghĩ, chợt cúi thấp người.

Vù vù vù!

Dao làm bếp lượn vòng đến, chém vào cửa chống trộm.

Dao làm bếp còn có thể ném? Trương Nguyên Thanh nuốt ngụm nước bọt, theo bản năng muốn rút dao làm bếp áp chế ngược lại oán linh, ngẩng phắt đầu lên, phát hiện dao làm bếp không thấy nữa, cửa chống trộm chỉ để lại một vết dao thật sâu.

Mà cô gái áo trắng giết người một lần nữa cầm dao làm bếp, chạy giật lùi tới.

Trương Nguyên Thanh thấy thế, chỉ hai ba bước tới cạnh bàn ăn, cầm lên ghế dựa cao, hung hăng giơ lên, đón đỡ dao làm bếp chém tới.

Ghế dựa cao trong tay “Rắc” vỡ vụn, dao làm bếp chém vỡ ghế dựa, cắt lên ngực Trương Nguyên Thanh.

Đau đớn nháy mắt truyền đến, lưỡi dao loang lổ vết gỉ xé rách ngực hắn, chém đứt mấy cái xương ngực.

Mà ở cảnh trong mơ, hắn đã mất đi năng lực tự lành.

Trương Nguyên Thanh ngửi được hương vị tử vong, chạy vài bước, tựa vào bên bàn ăn.

Cô gái áo trắng giết người run rẩy đi giật lùi, giơ lên cao dao làm bếp. Trương Nguyên Thanh đột ngột nghiêng người, dao làm bếp loang lổ vết gỉ “Phập” chém vào bàn ăn, cắm vào thật sâu.

Cô gái áo trắng giết người rút vài cái, không rút ra được.

Bắt lấy cơ hội, Trương Nguyên Thanh cố nén đau đớn ở ngực, nắm lên ghế dựa cao bên người, dốc toàn lực, hướng về lưng oán linh dùng sức đập.

“Rầm!”

Lưng của người phụ nữ áo trắng giết người nháy mắt bị gãy, phần lưng hiện ra vặn vẹo biến dị, ngã ở trên mặt đất.

“Rắc! Rắc! Rắc!”

Oán linh nằm ở trên mặt đất tay chân run rẩy, đầu gục đến bên trái, tay chân đều hướng phương hướng trái ngược chống đỡ, đầu gối chân trái hướng sang phải, đầu gối chân phải hướng sang trái, như là một con rối bị ghép lung tung.

Trong tiếng xương khớp vặn vẹo “răng rắc”, lưng của cô bắn ra, nửa thân dưới đứng dậy, nửa thân trên kéo trên mặt đất.

“! Thấy một màn như vậy, da đầu Trương Nguyên Thanh phát tê, ôm vết dao chém ở ngực, vấp váp chạy về phòng ngủ.

Thứ đồ chơi này giết không chết.

Trở lại phòng, hắn khóa lại phòng minh, chạy lui đến bên cửa sổ. Trương Nguyên Thanh mở ra cửa sổ hướng ra ngoài nhìn quanh, bên ngoài tối đen, không có đèn đường, không có xe, cũng không nhìn thấy nhà dân phụ cận.

Nếu là ở thế giới hiện thực, hắn sẽ mạo hiểm nhảy lên cục nóng điều hòa.

Nhưng nơi này là cảnh trong mơ.

Trước không nói nhảy cửa sổ có thể tự cứu hay không, nếu nhảy cửa sổ kết cục là tử vong thì sao?

Làm sao bây giờ?

Trốn không thoát cảnh trong mơ, lại không giết nổi oán linh, kỹ năng cùng đạo cụ không thể dùng... Trương Nguyên Thanh lâm vào tuyệt cảnh.

Càng trí mạng hơn là, máu tươi ở ngực căn bản không cầm được, còn tiếp tục như vậy, không tới mười phút, hắn đã bởi vì thương thế quá nặng mà chết trước.

Chết ở cảnh trong mơ, trong hiện thực sẽ như thế nào?

Hắn không dám đi nghĩ.

Ai muốn giết mình? Mình nhớ rõ cảnh trong mơ là lĩnh vực của Huyễn thuật sư, nhưng mình và Huyễn thuật sư không có kết thù, cũng không dính dáng gì cả...

Lúc này, tay nắm cửa chấn động một lần, sau khi phát hiện không mở được cửa, oán linh bên ngoài tỏ ra cực kỳ nóng nảy, vặn tay nắm cửa vang lên “Rắc rắc”.

Vài giây sau, nó lại ngừng lại, tựa như bỏ qua mở cửa.

Đột nhiên, “Rầm” một tiếng vang lớn, nửa con dao làm bếp hiện ra ở ván cửa.

Nó đang phá cửa! Trong mắt Trương Nguyên Thanh toát ra tuyệt vọng, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ tối đen, cân nhắc nên nhảy cửa sổ liều một phen hay không.

Rầm rầm!

Dao làm bếp chém trúng một lần rồi lại một lần, ván cửa dần dần bị chém nát, lỗ thủng càng lúc càng lớn.

Rốt cuộc, ở trong một tiếng “Rầm”, ván cửa vỡ tung, oán linh tóc tai bù xù, cầm dao, lấy tư thế quái dị bước vào.

Lúc này, Trương Nguyên Thanh đã trèo lên cửa sổ, chuẩn bị tung người nhảy xuống.

Nhìn oán linh tư thế vặn vẹo, đi từng bước đến, Trương Nguyên Thanh tựa như lại về tới đường hầm oán linh, lấy thân thể người thường đối kháng oán linh cùng cương thi.

Nguy cơ trùng trùng, cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng khác với lúc ở miếu sơn thần, lúc ấy ít nhất còn có chủ điện làm nơi ẩn núp.

Mà ở cảnh trong mơ, hắn không có cái gì, đạo cụ, viện binh, kỹ năng, toàn bộ đều biến mất.

Vật trong hiện thực, không thể đưa đến trong cảnh trong mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận