Linh Cảnh Hành Giả

Chương 521: Hóng hớt (1)

Quan Nhã lộ ra một cái mỉm cười rất nữ thần rất rụt rè, gật đầu chào: “Đội trưởng Trần, ồ, về sau phải gọi là cảnh sát trưởng Trần rồi.”
Quả nhiên là hắn, thế mà thật là hắn... Trần Nguyên Quân cảm xúc lẫn lộn gật đầu.

Hắn hoàn toàn không ngờ, em trai họ thế mà thật sự quen biết người trong thể chế, hơn nữa còn là nữ thần văn phòng cảnh sát nổi tiếng.

Chuyện lớn như vậy, nói làm được là làm được, quan hệ chỉ sợ không tầm thường nha. Hai người bọn họ quen biết khi nào, quan hệ yêu đương bình thường, hay là bị... Làm một trị an viên ưu tú, hắn lập tức nghĩ đến rất nhiều. Mặt khác, hắn nhớ từng có đồng nghiệp nói, nữ thần ngành đặc thù, thường ra vào có đôi có cặp với một thằng nhóc.

Người trẻ tuổi trong truyền thuyết kia, chính là Nguyên Tử? Chính là em trai họ của mình?

Lúc này, xe MPV phía sau nhấn còi một cái, Trần Nguyên Quân nuốt về bụng lời nói đầy mình, lui về phía sau vài bước, khẽ gật đầu. Xe thể thao màu lam vững vàng chạy ra ngoài cửa lớn, hội tụ vào dòng xe cộ.

Trần Nguyên Quân đứng ở tại chỗ, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.

Sáu rưỡi chạng vạng, Trần Nguyên Quân về nhà. Trong phòng khách rộng rãi, phụ thân già mà không kính đang luyện tập moonwalk, đế giày ở trên sàn bóng loáng ma sát ra tạp âm chói tai.

“Ồ, con trai về rồi!”

Cậu vui vẻ chào hỏi.

Trần Nguyên Quân nhẹ nhàng gật đầu, treo túi công văn trên giá quần áo, cởi giày da, thay dép bông. Mợ nghe tiếng, từ nhà vệ sinh thò đầu ra, nói:

“Chưa ăn cơm nhỉ, đợi lát nữa theo mẹ ra ngoài một phen, cậu của con giới thiệu một người bạn trong hệ thống trị an, mẹ tối hôm qua cả đêm không ngủ, như thế nào cũng không cam lòng. Con làm việc liều mạng như vậy, năng lực lại mạnh, làm cảnh sát trưởng thì làm sao?” Trần gia không có mối quan hệ, không giúp được con, nhưng ông ngoại con bên kia có quan hệ.”

Cậu vừa nghe liền không vui:

“Có quan hệ cái rắm, bố em một người lăn lộn trong xí nghiệp nhà nước, cùng hệ thống trị an bắn đại bác cũng chẳng tới, việc nhỏ có thể tìm người, loại việc lớn này, ai nể mặt nhà em, đừng đến lúc đó tiền tiêu rồi, người ta một câu ‘cố hết sức’ liền đuổi mọi người đi.”

Mợ tựa như cũng có băn khoăn phương diện này, cả giận:

“Vậy cũng phải thử một chút!”

“Thử đi thử đi!” Cậu nhún nhún vai.

Nhìn thái độ này của hắn, mợ tức không biết phải đánh vào đâu, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tiền đồ của con trai tuyệt không để bụng, cả ngày hi hi ha ha, đàn ông Trần gia các người, không có ai đáng tin.”

“Bố anh chẳng lẽ không đáng tin?”

“Bố anh chính là quá đáng tin rồi, đáng tin đến mức mỗi người đều cảm thấy ông ấy thiết diện vô tư!”

Mợ hậm hực nói.

Cậu nhất thời không nói nữa.

Trần Nguyên Quân lúc này mới tìm được cơ hội nói chuyện, nói:

“Mẹ, bữa cơm tối nay từ chối đi, chuyện thăng chức của con thành công rồi, văn kiện tổng bộ đã xuống. Về sau con đã là cảnh sát trưởng của văn phòng cảnh sát, đơn vị vẫn là ở khu Khang Dương.”

Mợ ngây dại, sững sờ nhìn hắn, cách vài giây, chứng thực nói:

“Thật?”

Bà tựa như nghĩ tới cái gì, bất ngờ nói: “Là Lý cục xử lý chuyện này? Hôm qua còn nói sự việc khó xử lý. Nguyên Quân, chúng ta phải chuẩn bị phần quà lớn, cảm tạ người ta cẩn thận.”

Trần Nguyên Quân lắc đầu: “Là Nguyên Tử nhờ bạn xử lý.”

Mợ lại ngây cả người, cậu cũng nhìn qua.

“Nguyên... Nguyên Tử?”

Mợ vẻ mặt khó có thể tin, loại chuyện này, là một sinh viên có thể làm được?

Hơn nữa, Nguyên Tử còn đang đi học, vòng quan hệ rất có hạn, như thế nào cũng không có khả năng quen biết bạn bè như vậy.

Trần Nguyên Quân gật đầu, lộ ra nụ cười:

“Không sai được, con mới vừa ở văn phòng cảnh sát nhìn thấy nó, nó tối nay cần mời bạn ăn cơm.”

Mợ bất ngờ vui vẻ hẳn lên, “Thật? Nguyên Tử thằng bé này thế mà quen biết bạn bè có năng lực như vậy sao, chồng ơi, chúng ta ngày mai mời Nguyên Tử ăn cơm, cảm tạ thật hậu.”

Cậu tiếp tục luyện moonwalk của mình: “Người một nhà cảm ơn cái gì.”

Mợ nghĩ một chút, trên mặt nở rộ nụ cười gật đầu:

“Cũng đúng, như vậy quá khách khí, về sau em muốn cho Nguyên Tử nhiều tiền tiêu vặt hơn chút. Chồng à, em thực sự không uổng công thương nó.” Tâm tình bà cực tốt.

Cậu hừ hừ nói:

“Anh đã nói Nguyên Tử về sau khẳng định có tiền đồ mà, thời buổi này, người biết quan hệ mới có thể có thành tựu, cắm đầu làm việc, chẳng là cái gì cả, em xem xem bố anh cùng Nguyên Quân.

“Vẫn là y bát của anh càng mạnh hơn nhỉ.”

Trên bàn cơm, Trần Nguyên Quân nói:

“Ông nội, văn kiện tổng bộ xuống rồi, đề bạt cháu làm cảnh sát trưởng, đơn vị vẫn là văn phòng cảnh sát khu Khang Dương.”

Ông ngoại tóc hoa râm ngẩn ra, hơi động dung: “Chuyện là thế nào?”

Ông ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cháu nội, khuôn mặt thế mà có chút khẩn trương.

Ông ngoại biết, nếu không có gì ngoài ý muốn, Nguyên Quân là không có khả năng thăng nhiệm cảnh sát trưởng, tác phong của hệ thống trị an, ông quá quen thuộc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận