Linh Cảnh Hành Giả

Chương 99: Hắn (2)

“Là bác sĩ khoa phụ sản, tấm biển trên ngực hắn viết tên là Vương Thiên, ngay tại phòng khám bệnh thứ tư phía bên phải hành lang.” Trương Nguyên Thanh dò hỏi:
“Kế tiếp làm như thế nào.”

Quan Nhã trầm ngâm vài giây, nói: “Chị đi tra xét trước một phen, thử sâu cạn của hắn, lại quyết định cần gọi điện thoại cho đội trưởng thỉnh cầu trợ giúp hay không.”

Trương Nguyên Thanh tò mò nói: “Chị tính thử sâu cạn hắn như thế nào?”

“Luôn cảm giác lời của cậu là lạ...” Lão ti cơ cười một tiếng, tiếp đó trong mắt sáng lên ánh sáng trắng nhàn nhạt, đánh giá Trương Nguyên Thanh, nói:

“Cậu tố chất thân thể không tệ, khí huyết tràn đầy, lực thái âm trong cơ thể coi như hùng hậu, đại khái tương đương với tiêu chuẩn cấp 1 trung kỳ. Cậu bây giờ cảm xúc là tò mò, cảnh giác, cùng với địch ý nhàn nhạt, nhưng không phải đối với chị...”

Thấy Trương Nguyên Thanh từng chút một há hốc mồm, Quan Nhã cười lên: “Quan sát, là kỹ năng của thám báo cấp 1. Chị có thể nhìn thấu tiêu chuẩn đại khái của đối thủ, giới hạn cảnh giới Siêu Phàm.”

“Trong mười giây chị chưa đi ra, cậu liền vào theo, trong mười giây chị nếu đi ra, chúng ta liền gọi điện thoại cầu viện.” Cô đeo kính râm, lắc mông, một lần nữa đi về phía khoa phụ sản.

Trương Nguyên Thanh nhìn theo cô tiến vào phòng khám, yên lặng đếm tới mười, thấy Quan Nhã còn chưa đi ra, lập tức đè thấp vành nón, bắt đầu hành động.

Khi hắn quay về phòng khám, Quan Nhã đang ngồi ở đối diện bác sĩ trẻ tuổi, trao đổi thường thức mang thai với hắn.

“Các người...”

Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh đi mà quay lại, cùng đóng lại cửa phòng, bác sĩ trẻ tuổi nhíu mày.

Quan Nhã khoanh hai tay trước ngực, cười nói:

“Chúng tôi là tiểu đội linh cảnh hành giả số 2 Ngũ Hành minh khu Khang Dương, anh có hiềm nghi luyện chế linh phó trái pháp luật, xin phối hợp điều tra.”

Bác sĩ trẻ tuổi mặt âm trầm, ánh mắt đảo qua hai người, cao giọng nói:

“Tôi không biết các người đang nói cái gì, mời đừng gây trở ngại tôi làm việc, bằng không tôi sẽ cân nhắc báo cảnh sát.”

Hắn vừa nói, vừa đứng dậy đi về phía cửa, kêu lên: “Đừng chặn cửa, tôi còn có bệnh nhân.”

Mắt thấy đối phương đi về phía mình, Trương Nguyên Thanh lặng yên căng lên cơ bắp, chuẩn bị tiến vào trạng thái dạ du bất cứ lúc nào.

Trong lòng hắn cũng không hoảng hốt, Quan Nhã đã ở lại chỗ này, nói rõ cô quan sát ra đối phương thực lực không mạnh, bằng vào hai người mình có thể giải quyết.

Trương Nguyên Thanh đã chuẩn bị nghênh đón đối phương phản kháng... Nhưng đúng lúc này, hắn thấy bác sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt bi thương, dùng giọng điệu trầm thấp ưu thương hát lên bài ca:

“Nhớ lại những khúc chiết kia chúng ta đi qua, chỉ có hai chúng ta người khác không có cách nào hiểu được, em nói em mệt rồi, có thể buông tha em hay không...”

Nghe tiếng ca bi thương, trong lòng Trương Nguyên Thanh dâng lên một sự thương cảm, mỏi mệt, bất đắc dĩ, cùng với hứng thú rã rời khôn kể.

Đau khổ dây dưa có ý nghĩa gì?

Không bằng buông tay.

Vì thế yên lặng dịch người ra, không chặn cửa nữa.

Quan Nhã cạnh bàn làm việc đứng bật dậy, vặn hông, xoay người, quét chân, giày cao vót vang lên “cộp cộp”.

Ầm!

Bác sĩ trẻ tuổi đang muốn đào tẩu, đòn roi chân mang theo tiếng gió hung hăng quật trúng bên hông, kêu rên bay ngược ra, đập mạnh lên vách tường, sắc mặt tái nhợt ôm sườn, gục dưới đất.

Trương Nguyên Thanh đột nhiên tỉnh táo, thoát khỏi trạng thái bi thương cùng mỏi mệt.

Mình đang nghĩ cái gì? Mình vì sao sẽ mệt mỏi đau thương đối với một người đàn ông? Hắn vẻ mặt mờ mịt.

“Thì ra là nhạc sĩ à.” Quan Nhã ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh chẳng những hoài nghi luyện chế linh phó trái pháp luật, hơn nữa chống lại lệnh bắt, sử dụng năng lực thao túng đối phó linh cảnh hành giả chính phủ...”

Cô nhìn Trương Nguyên Thanh một cái, bổ sung nói: “Tạo thành tổn thương thật lớn đối với tâm linh nhân viên chính phủ chúng tôi, bây giờ chính thức bắt anh.”

Bác sĩ trẻ tuổi ôm phần sườn đau đớn, sắc mặt tái nhợt: “Các người không thể bắt tôi, tôi là người Chỉ Sát cung, Chỉ Sát cung cùng Ngũ Hành minh nước giếng không phạm nước sông, các người không thể tùy ý bắt tôi.”

Quan Nhã khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Trương Nguyên Thanh nhỏ giọng hỏi:

“Chỉ Sát cung?”

“Chỉ Sát cung là một tổ chức linh cảnh hành giả bản địa Tùng Hải, không thuộc chính phủ, cung chủ là một vị linh cảnh hành giả đẳng cấp cao.” Quan Nhã giải thích:

“Cung chủ tổ chức này là linh cảnh hành giả đẳng cấp cao, từng ký với phân bộ chúng ta hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau. Ngũ Hành minh không thể tùy ý bắt, xử trí người của Chỉ Sát cung. Người tổ chức này tính cách đều rất cực đoan, mỗi ngày treo khẩu hiệu “lấy chiến ngăn chiến, lấy giết ngăn giết” bên miệng, cung chủ kia càng là tên điên, cho nên chỉ cần bọn họ an phận thủ thường, cao tầng phân bộ chúng ta nguyện ý lui một bước, hài hòa chung sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận