Linh Cảnh Hành Giả

Chương 243: Mục tiêu của Hoa Hồng Đêm Tối (1)

Suy nghĩ càng lúc càng trì độn, hắn rất nhanh tiến vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, Trương Nguyên Thanh bị một tràng tiếng “ba ba” đánh thức, mở mắt ra, thấy Tiểu Đậu Bỉ ghé vào bên gối đầu, trên đầu đội một cái áo lót ren màu trắng, đang vẻ mặt tranh công nhìn hắn.

Nội y nữ ở đâu ra vậy? Nội y? !

Trương Nguyên Thanh nháy mắt tỉnh táo, bật dậy, nhìn chằm chằm áo lót ren màu trắng nhìn một lát, vẻ mặt bắt đầu hoảng sợ.

Đây là nội y của dì trẻ.

“Mày, mày trộm nội y dì trẻ của tao làm chi? !” Trương Nguyên Thanh hạ giọng chất vấn.

“Ba ba!”

Tiểu Đậu Bỉ đầu đội áo lót, đôi mắt đen tròn nhìn hắn, đáy mắt có chút thần thái đắc ý, tựa như lại nói: Mau khen con!

Sau khi có sự tăng lên, biểu cảm của nó càng thêm sống động.

Trương Nguyên Thanh nhìn áo lót của dì trẻ, lâm vào trầm ngâm.

Nó vì sao sẽ cảm thấy áo lót của dì trẻ là bảo bối? Là tầm bảo cái kỹ năng vớ vẩn này xảy ra vấn đề, hay là giáo dục của mình xảy ra vấn đề?

Cái này có phải phế rồi hay không, mình cần luyện lại một cái hay không?

“Thùng thùng!”

Tiếng đập cửa vang lên, bà ngoại ở ngoài cửa hô: “Nguyên Tử, dậy.”

“Cháu biết rồi!” Trương Nguyên Thanh luống cuống tay chân nhét nội y của dì trẻ vào chăn.

Trên bàn cơm, người một nhà ăn bữa sáng, Giang Ngọc Nhị húp một ngụm cháo, nhìn về phía mẹ, buồn bực nói:

“Mẹ, mẹ có nhìn thấy nội y con tắm thay ra hay không, bỏ trong giỏ trúc nhà vệ sinh.”

“Không thấy.”

“Nhưng con tìm không thấy, mẹ giúp con tìm xem, con còn chưa giặt đâu.”

“Biết rồi biết rồi, ăn cơm đừng nói những thứ này, suốt ngày ném đồ lung tung.” Bà ngoại bực mình nói.

Trương Nguyên Thanh chột dạ cúi đầu húp cháo.

Hưởng ứng đội trưởng Đằng Viễn kêu gọi, Trương Nguyên Thanh cảm thấy mình phải trốn làm nửa ngày, bằng không có lỗi lãnh đạo khai sáng như thế.

Vừa vặn buổi sáng có một tiết chuyên ngành.

Đi học là chuyện phiền toái, với mình mà nói, đi học hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa, nhưng nếu trốn học quá nhiều, sẽ bị trường học đề nghị thôi học, ở nhà bên này không dễ giải thích. Trương Nguyên Thanh bỗng có chút hâm mộ người trưởng thành đi vào xã hội.

Một tiết học vừa chấm dứt, hắn liền nhận được cuộc gọi của Phó Thanh Dương.

“Phó bách phu trưởng?

Trương Nguyên Thanh có chút bất ngờ.

“Cậu không ở đơn vị?” Giọng nói lạnh nhạt của Phó Thanh Dương truyền đến.

“Có chuyện gì sao.” Trương Nguyên Thanh vừa nói, vừa đứng dậy rời khỏi phòng học.

“Đội ngũ vận chuyển Hổ Phù trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gặp phục kích, thương vong hơn phân nửa, trưởng lão dẫn đội đi đuổi giết kẻ địch rồi. Thành viên còn lại không dám một mình hành động, tính quay về đường cũ, tổng kiểm tra sức khỏe phải trễ lại.” Trong thanh âm Phó Thanh Dương lộ ra một tia nặng nề.

Hổ Phù? Cái gì Hổ Phù? Trương Nguyên Thanh chưa phản ứng lại.

Phó Thanh Dương tiếp tục nói:

“Hổ Phù là một món đạo cụ loại quy tắc, nó có thể giúp chúng ta tìm ra thành viên tổ chức Hoa Hồng Đêm Tối ẩn núp ở phân bộ.” Phó Thanh Dương nói:

“Thủ lĩnh Hoa Hồng Đêm Tối muốn tiếp xúc với Hắc Vô Thường, cần thành viên Ngũ Hành minh ẩn núp truyền tình báo, lúc này tổng kiểm tra sức khỏe, uy hiếp lớn nhất đối với hắn. Tôi hoài nghi là bọn hắn đang cản trở tổng kiểm tra sức khỏe.

Giọng điệu Trương Nguyên Thanh theo đó ngưng trọng: “Vậy anh tính làm như thế nào?”

Nếu nhớ không lầm, Phó Thanh Dương vốn là tính trước thông qua tổng kiểm tra sức khỏe sàng chọn một đám “gián điệp”.

Phó Thanh Dương lạnh nhạt nói: “Điều chỉnh kế hoạch, giết Hạ Hầu Thiên Nguyên, do cậu tới hỏi linh.”

Hắn mặc dù có đạo cụ kiểm tra nói dối, nhưng phân biệt nói dối, cùng khiến mục tiêu nói thật ra là hai việc khác nhau.

“Ngài muốn ra tay với Hạ Hầu gia?” Trương Nguyên Thanh chấn động.

“Ừm, tôi đã xin chỉ thị của trưởng lão, trưởng lão đồng ý rồi.”

“Được, tôi lập tức tới.”



Vịnh Phó gia.

Tiểu khu biệt thự ở vị trí vàng của khu Khang Dương, ở Tùng Hải, biệt thự vùng ngoại thành giá bình quân ở khoảng 90.000 tới 120.000, biệt thự nội thành... Trương Nguyên Thanh chưa từng tìm hiểu.

Nhưng hắn ở ngay khu Khang Dương, cho nên có nghe nói đối với vịnh Phó gia tiếng tăm lừng lẫy, mấy năm trước, biệt thự đắt nhất nơi này, giá cao tới 350 triệu.

Loại tiểu khu xa hoa cấp bậc này, xe taxi là không vào được, Trương Nguyên Thanh ở cửa tiểu khu xuống xe, yên lặng chờ đợi vài phút, thẳng đến lúc một chị gái khoác áo gió, mông uốn éo, thướt tha đi đến.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn?”

Chị gái cười dịu dàng.

“Là tôi.” Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.

“Phó bách phu trưởng bảo tôi tới tiếp cậu.” Cô cười cười.

Chị gái này dáng người cao gầy, chân dài tất đen, trang điểm tinh xảo thanh nhã, là người đẹp xuất sắc.

Trương Nguyên Thanh đi theo phía sau cô, ở con đường tiểu khu rộng rãi đi hơn mười phút, bọn họ dừng bước ở ngoài một tòa biệt thự lớn xa hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận