Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2109: Bán Thần Giải gia (3)

Thừa dịp con gái gỡ cua, Tạ mụ mụ bưng lên một ly rượu vàng, giọng mềm mại dễ nghe:

“Nguyên Thủy à, dì phải cảm ơn con chiếu cố đối với Linh Hi, con bé này tính tình không tốt, tính cách cũng xấu, vừa vô dụng vừa ngốc, con nên mắng vẫn phải mắng nha. Đến, dì kính con một ly.”

Trương Nguyên Thanh vội nâng chén, nói, dì đây là nói gì vậy, Linh Hi vừa nhu thuận vừa thông minh, còn rất hiểu ý người khác, giúp con rất nhiều việc.

Tạ mụ mụ liền vui mừng nói, vậy thì tốt, Linh Hi vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, dì gả nó cho con là được.

Trương Nguyên Thanh nhìn khuôn mặt trái xoan tinh xảo tuyệt luân kia, trong lúc nhất thời cũng không biết tiếp thế nào, nhìn xem người ta bộ dáng ngây thơ vô tà, ánh mắt đơn thuần lại tha thiết, ngươi có thể nhẫn tâm từ chối?

Hắn cảm giác mình bị chơi một vố.

Lúc này, một ông chú trung niên bề ngoài không tệ, dẫn theo cô gái trẻ tuổi bưng chén rượu mà đến, vừa vặn đánh gãy tiết tấu của Tạ mụ mụ.

Ông chú trung niên tự xưng Tạ Tài, muốn dẫn tiến con gái Tạ Linh Điệp cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, nửa thật nửa giả cười nói:

“Gia chủ phu nhân quả nhiên tinh mắt, Nguyên Thủy Thiên Tôn người trẻ tuổi ưu tú như vậy nếu có thể trở thành con rể Tạ gia, vậy tất thành một đoạn giai thoại, Nguyên Thủy tiên sinh, tiểu nữ vẫn luôn coi cậu là thần tượng, biết cậu muốn tham gia tiệc cua, cao hứng cả đêm không ngủ được.”

Nói xong, cô gái tên là Tạ Linh Điệp kia hai tay giơ chén rượu, xấu hổ, dịu dàng nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, em kính anh một chén.”

Trương Nguyên Thanh vừa muốn nâng chén, liền nghe Tạ mụ mụ nhỏ giọng nói: “Nguyên Thủy, con cần phải uống thêm vài chén với Linh Điệp, con bé xưa nay là sùng bái cường giả, bạn trai chính là chấp sự cao cấp của phân bộ Bàng Giải, con bé sùng bái đối với con là không giả được.”

Đã có bạn trai... Trong lòng Trương Nguyên Thanh suy nghĩ.

Nụ cười của Tạ Linh Điệp đọng lại, đợi Trương Nguyên Thanh uống xong rượu, âm thầm nghiến răng rời đi.

Kế tiếp, lại có rất nhiều cô gái trẻ tuổi tới tuổi cập kê tới kính rượu, nhưng đều bị nhuyễn đao tử của Tạ mụ mụ đâm cho mặt xám mày tro.

Trong miệng Tạ mụ mụ các cô gái đều rất tốt, nhưng luôn có một số chỗ làm người ta sinh lòng thương xót.

Mình cuối cùng coi như biết Tạ Linh Hi học trà nghệ từ ai rồi, trong bất tri bất giác, vậy mà lại khiến mình có nhận thức khắc sâu đối với các cô nương Tạ gia, lợi hại nha... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, cho bé trà xanh vài năm nữa, được y bát của mẫu thân, tương lai hậu viện liền náo nhiệt rồi.

Chẳng qua không sao, phương thức tốt nhất đối phó trà xanh chính là mời bà điên đến.

Tiệc Tạ gia ăn đến một nửa, Tạ Cầm vội vàng tiến vào, mục đích rõ ràng đi về phía bàn chính, nói nhỏ ở bên tai Trương Nguyên Thanh:

“Nguyên Thủy tiên sinh, lão tổ tông mời ngài đi qua ăn cua.”

Rốt cuộc tìm mình rồi... Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người Tạ gia, ở trong ánh mắt bao hàm chờ mong của Tạ Linh Hi đứng dậy, theo Tạ Cầm rời khỏi bàn ăn.

Rời khỏi đình, hai người xuyên qua một rồi lại một cái vườn, càng đi càng yên tĩnh, dần dần rời xa chỗ người ở.

Mười mấy phút sau, Tạ Cầm đứng ở tiền viện một tòa cổ lâu, nhìn cửa sân đóng chặt, nói:

“Lão tổ tông, Nguyên Thủy Thiên Tôn đến rồi.”

Trong sân truyền đến thanh âm già nua: “Bảo hắn tiến vào.”

Tạ Cầm liền nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, thấp giọng nói: “Ngài lập tức đi vào là được.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng đẩy ra hai cánh cửa sơn loang lổ, ánh trăng như lụa, trong sân bóng cây loang lổ, treo ba cái đèn lồng màu đỏ.

Trên bàn đá duy nhất trong sân, một đồng tử sáu bảy tuổi ngồi đó, trâm ngọc cài phát, mặc áo choàng rộng thùng thình, bàn tay nhỏ cầm lấy chân cua, gặm răng rắc.

Nửa khuôn mặt bóng nhẫy.

Tâm tư của đứa trẻ đều ở trên thức ăn, thấy Trương Nguyên Thanh tiến vào, cũng không thèm để ý, hoàn toàn là đứa nhỏ ngây thơ.

Ánh mắt Trương Nguyên Thanh dời đi, nhìn về phía nhà cổ đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn sáng ngời xuyên thấu qua cửa ô vuông chiếu xạ ra.

Hắn hướng về cổ lâu hô: “Tạ tiền bối, tôi vào nhé?”

Trong lầu không ai đáp lại.

Trương Nguyên Thanh liên tục hô ba lượt, vẫn không ai trả lời.

Hắn nhất thời hướng ánh mắt tới trên người đứa bé ngốc nghếch, vẫn không dám tin tưởng, thử nói: “Tạ tiền bối ở bên trong hay không?”

Đứa bé lúc này mới nâng mắt nhìn hắn một cái, trong cái miệng nhỏ nhắn phun ra thanh âm già nua:

“Ở trước mặt cậu.”

Thật đúng là đứa nhỏ này? Trương Nguyên Thanh sợ hãi biến sắc: “Vãn bối ngu xuẩn, vậy mà lại không nhìn được Thái Sơn. Tạ tiền bối phản lão hoàn đồng, thế gian vô song, trong lòng vãn bối rung động, thiên ngôn vạn ngữ khó bày tỏ được sự kính nể.”

Hắn nạp đầu liền bái: “Không như thế, không đủ để bày tỏ sự kính ngưỡng của vãn bối đối với ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận