Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1574: Bá mẫu, có chuyện từ từ nói (2)

Thử nghĩ, chờ mẹ vợ nhìn thấy hắn, mắt sáng lên, thầm nhủ, tiểu tử này ai u không tệ nha!

Kế tiếp có phải dễ nói chuyện hơn nhiều hay không?

Mình thật sự là thông minh. Trương Nguyên Thanh lập tức gửi tin nhắn cho Quan Nhã:

“Quan Nhã, em ứng phó trước, cho anh mười lăm phút đồng hồ.”

Biệt thự lớn, đình viện.

Phó Thanh Dương đứng thẳng ở bên cạnh đài phun nước, nhìn cô cô Phó Tuyết bước ra khỏi xe, ở dưới vệ sĩ vây quanh đi tới.

Chỉ nhìn từ bề ngoài, người cô này của hắn hoàn toàn không giống phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, một thân trang phục công sở vừa người, giày cao gót tất chân đen, váy bút chì phối hợp áo sơ mi trắng.

Mái tóc đẹp dùng kẹp tóc thủy tinh cài lên, nhưng lại không phải búi quá đoan chính, từng sợi từng lọn rủ xuống, lộ ra nét lười biếng.

Loại kiểu tóc này nhìn như tùy ý, thực ra tỉ mỉ thiết kế, để cô trong khí chất nghiêm khắc lãnh diễm, tăng thêm cao quý lười nhác, làm nổi bật ra dáng vẻ phu nhân.

Mà không phải người làm việc công sở bôn ba lao lực.

Chỉ nhìn từ dung mạo, cô có gương mặt nữ tính phương Đông thanh lịch đến cực điểm, mặt trái xoan giống với Quan Nhã, nhưng so với con gái ngũ quan con lai tinh xảo độ tương tự không cao, ngược lại có năm sáu phần giống với Phó Thanh Dương.

Phó Thanh Dương đẹp trai bao nhiêu, cô cô hắn xinh đẹp bấy nhiêu.

Mắt phượng sắc bén có thần ngầm chứa sóng thu, cái mũi cao ngất thanh tú, môi son diễm lệ gợi cảm, chân mày vừa dài vừa thẳng, lại phối hợp trang phục này, giống như nữ tổng giám đốc gợi cảm đi ra từ trong phim ảnh.

Dung mạo Phó Tuyết bảo trì ở hơn ba mươi tuổi, dáng người cũng chưa thay đổi, tất chân bọc lấy đôi chân dài mượt mà thẳng tắp, váy bút chì bọc cái mông đầy đặn, áo trong vạt áo trắng sơ vin vào váy, thắt ra vòng eo nhỏ nhắn.

Đến giá trị con người này của cô, lại là linh cảnh hành giả, có quá nhiều thủ đoạn bảo dưỡng bản thân.

“Cô cô!”

Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm gật đầu.

Phó Tuyết đứng ở trước mặt cháu trai, Phó Thanh Dương có thể ngửi được mùi nước hoa thanh nhã ngân nga trên người cô cô.

“Thanh Dương à...” Phó Tuyết đưa tay vuốt ve bờ ngực cường tráng của cháu trai, nụ cười quyến rũ: “Vài năm không gặp, bộ dạng oai hùng đẹp trai như vậy? Cô cô nhìn cũng động lòng.”

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Cô cô tự trọng.”

Sắc mặt Phó Tuyết bỗng nhiên chuyển sang lạnh lùng, cười lạnh nói:

“Thì ra Tiền công tử còn nhận thức ta người cô này!”

Nói xong, lập tức bước qua bên người cháu trai, dẫn ba vệ sĩ vào thẳng biệt thự, hiển nhiên không phải lần đầu tiên tới nơi này.

Phó Thanh Dương thở dài, người cô này của hắn tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, dùng cách nói của người trẻ tuổi chính là “bệnh kiều”, hắn rất không thích giao tiếp với cô cô.

Phó Thanh Dương càng am hiểu chơi tâm kế với các lão hồ li hơn, mọi người đánh cờ, thi triển thủ đoạn, bệnh kiều lại khác, bệnh kiều sẽ lộn bàn cờ, sau đó lao lên cắn ngươi.

Cho nên Phó Thanh Dương đối phó cô cô, trước giờ là vũ lực uy hiếp, tuy rất hữu dụng, nhưng vẫn sẽ cảm thấy đau đầu nhọc lòng.

Trong phòng sách.

Phó Tuyết đến thẳng sau bàn, tu hú chiếm tổ chiếm ngai báu của Phó Thanh Dương, mặt lạnh lùng nói:

“Quan Nhã đâu, bảo nó tới đây gặp cô.”

Phó Thanh Dương không đáp, đi về phía tủ rượu, vừa rót rượu, vừa nói:

“Quan Nhã không phải đứa nhỏ năm đó mặc cho cô đánh chửi, chị ấy có suy nghĩ cùng cuộc đời của chính mình, hai vợ chồng các người không nên vì ích lợi của mình bán con gái.”

“Cô không thích cách nói ‘bán con gái’, Thanh Dương, cháu đừng chọc cô cô tức giận nữa.” Phó Tuyết khoanh hai tay trước ngực, nổi sóng mãnh liệt, đối mặt đứa cháu tính tình lạnh bạc này, cô vẫn cường thế như cũ:

“Gả vào nhà Miller, vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết, chúng ta làm cha mẹ, đều là vì con cái.”

“Là cô cô cùng dượng Will vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết nhỉ, à, dượng trẻ.” Phó Thanh Dương trong bông có kim đề cập đoạn hôn nhân thất bại này, bóc vết sẹo của cô cô, sau đó nói:

“Dượng Will có thể thăng nhiệm kiểm sát trưởng Hoàng Kim cấp 2, tài sản danh nghĩa của cô cô tăng trưởng kiểu bùng nổ, có nhiều tiền hơn bồi dưỡng linh cảnh hành giả.

Sự nghiệp tài phú của các người thu hoạch gấp bội, chỉ cần hi sinh một đứa con gái là đủ rồi, có lãi lớn.”

Phó Tuyết không thèm để ý đứa cháu trào phúng, lười biếng tựa vào ghế dựa, gác đôi chân đẹp xỏ tất chân lên, cười khanh khách nói:

“Tài phú của cô, cũng là tài phú của Quan Nhã.

Cháu rõ nhất quy củ Phó gia, coi trọng thực lực xem nhẹ huyết thống, Quan Nhã phí phạm thời gian nhiều năm, trên danh nghĩa vẫn là dòng chính, nhưng đã dần dần bị chèn ép ra khỏi trung tâm quyền lực của Phó gia.

Nó còn như thế, con cháu của nó thì sao? Mà chỉ cần gả vào nhà Miller, chúng ta một nhánh này, liền có thể duy trì địa vị siêu nhiên. Thanh Dương, cô cô trước khi đến, đã đạt được hội tộc lão phê chuẩn, đưa Quan Nhã về Phó gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận