Linh Cảnh Hành Giả

Chương 285: Tuyệt cảnh (1)

Thủ lĩnh Hoa Hồng Đêm Tối tìm được mình rồi? Tính trực tiếp đen ăn đen?
Lúc Hắc Vô Thường kinh nghi bất định, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó, một bóng dáng xuất hiện ở đầu ngõ, tò mò nhìn ngó vào trong ngõ.

Đó là một người trẻ tuổi bộ dáng rất tuấn tú, mang theo vài phần hi vọng, vài phần tò mò nhìn tới.

Ánh mắt hai bên gặp nhau, sắc mặt người trẻ tuổi đột nhiên cứng đờ.

Hắc Vô Thường từ trong ánh mắt hắn thấy được cảm xúc so với mình càng phức tạp hơn, bất ngờ, ngạc nhiên, sợ hãi...

Thần dạ du? Khí tức không mạnh, không phải người Hoa Hồng Đêm Tối, Thái Nhất môn? Không, bây giờ lúc này, có thể xuất hiện ở nơi này, khẳng định là người chính phủ, là phe cánh Phó Thanh Dương.

Lại nghĩ đến chuyện Thiên Đạo Bất Công bị thao túng.

Nguyên Thủy Thiên Tôn? Trong đầu Hắc Vô Thường hiện lên danh hiệu này.

Cái đệch, Hắc Vô Thường? ! Hắn không phải đánh nhau ở trong trường học sao, vì sao sẽ xuất hiện ở nơi này, Tiểu Đậu Bỉ hại ta! !

Trương Nguyên Thanh vội vàng đè tai thoại không dây, kêu lên: “Thập trưởng Đằng Viễn, Hắc Vô Thường ở chỗ tôi, mau tới, địa điểm là...”

Còn chưa dứt lời, Hắc Vô Thường như một con chim to, đạp vách tường lao tới, con ngươi của hắn co rút lại thành cái khe, mắt màu nâu chuyển thành màu hổ phách.

Phía sau lưng, khuỷu tay, đầu gối mọc ra gai xương sắc bén, “Rẹt” một tiếng đâm rách quần áo.

Xin lỗi, quấy rầy rồi, cáo từ! Trương Nguyên Thanh không để ý tới nói chuyện, nhanh chóng rút lui, đồng thời thi triển kỹ năng Dạ Du, ẩn đi thân hình.

Hắc Vô Thường tiến công quá nhanh, hắn thậm chí không kịp triệu hồi Tiểu Đậu Bỉ, chỉ gửi đi chỉ lệnh “chạy trốn” cho đứa nhỏ.

Một tên nghề nghiệp tà ác Thánh giả cảnh đỉnh phong cấp 6, đừng nói là mình Thần dạ du cấp 2 này, cho dù là Thần dạ du cấp 4, chỉ sợ cũng phải nuốt hận tại chỗ.

Hắc Vô Thường là tâm phúc tiền phó hội trưởng Linh Năng hội, coi như là đại lão hùng cứ một phương.

Suy nghĩ của Trương Nguyên Thanh rất rõ ràng là phải chạy!

Nhưng lại không thể hoàn toàn chạy, tuy không rõ vì sao xuất hiện ở đây, nhưng bản nhân hắn đã ở nơi này, Phó Thanh Dương và trưởng lão Bách Hoa hội mai phục, khẳng định đã xảy ra vấn đề.

Lúc này, điều hắn phải làm là tận khả năng cuốn lấy đối phương, tranh thủ thời gian cho các đại lão.

Đằng Viễn đã thu được tin tức của hắn.

Đột nhiên, phổi Trương Nguyên Thanh đau như lửa đốt, yết hầu vừa đau vừa ngứa, hắn bắt đầu kịch liệt ho khan, đầu váng, thân hình chợt phập phù.

Không biết từ khi nào, hắn đã trúng cổ độc.

“Rắc!” Hắc Vô Thường cả người mọc đầy gai xương hai đầu gối bật một cái, ở trong tiếng vang của mặt đường xi măng sụp đổ lao bắn đến, căn bản không tính cho kẻ địch cơ hội phản ứng.

Hắn có lòng tin ở trong vòng hai ba chiêu, đánh chết Thần dạ du trước mắt.

Cường giả đẳng cấp cao săn giết cấp thấp, trước giờ là dứt khoát lưu loát.

Tiếng gió thê lương đập vào mặt, Trương Nguyên Thanh nhìn kẻ địch trong thời gian ngắn đã tới trước mắt, lông tơ trên lưng dựng thẳng, cố nén thân thể không khoẻ, ý niệm khẽ động, mở ra ô vật phẩm.

Ngay sau đó, bảo châu vàng óng vào tay, hai chân hắn trầm xuống, bả vai như là đè một ngọn núi lớn.

“Rầm!”

Hắc Vô Thường vai phải co về, khuỷu tay gấp khúc, cơ bắp khỏe mạnh đẩy cánh tay phải, đấm thẳng giống như một cây trường thương, hung hăng đâm ra.

Màn ánh sáng màu vàng đất kịch liệt run lên, như bong bóng trong gió.

Bịch bịch bịch! Trương Nguyên Thanh lảo đảo lui về phía sau, mỗi một bước đều giẫm nứt mặt đường xi măng.

“Rầm!”

Lại một cú đấm, bảo châu trong tay Trương Nguyên Thanh phát ra tiếng vang khẽ “Răng rắc”, nứt ra khe nứt nhỏ bé dày đặc.

“Rầm!”

Cú đấm thứ ba đánh ra, bảo châu Kẻ Trầm Ổn rốt cuộc không chống đỡ được, vỡ thành bột phấn, màn ánh sáng theo đó tiêu tán.

Trương Nguyên Thanh miệng mũi trào máu, sắc mặt trắng bệch.

Hắc Vô Thường bước chân không ngừng, tới gần bên người, cú đấm thứ bốn đánh về phía đầu Trương Nguyên Thanh, không khí phát ra tiếng nổ vang.

Thân thể Trương Nguyên Thanh sụp xuống, đã hiểm lại càng hiểm hơn tránh đi một cú đấm trí mạng này.

Không biết từ khi nào, một đôi giày khiêu vũ màu đỏ mới tinh đi ở trên chân hắn, sau khi xoạc chân tránh đi cú đấm thẳng, giày khiêu vũ màu đỏ bắn chân, trước lấy xoay tròn nhảy lên, né tránh cú quét chân của Hắc Vô Thường.

Tiếp theo lại lấy dự phán siêu mạnh, nhảy ngang một cái tránh né gai xương bổ thẳng.

Trong cả quá trình, Trương Nguyên Thanh vị chủ nhân này đầu váng mắt hoa, không ngừng ho ra máu, hoàn toàn nằm thắng.

“Đạo cụ không ít.”

Hắc Vô Thường nhíu mày, làm một Thần dạ du giai đoạn Siêu phàm, có hai món đạo cụ, tính là cực kỳ giàu có rồi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn này có thể vượt qua hai cái linh cảnh cấp S, giá trị con người quả thật xa xỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận