Linh Cảnh Hành Giả

Chương 220: Tự thú (1)

Độc tố của lò Thiên Thiềm là liên tục phát huy, trên lý luận mà nói, hít một hơi là đã trúng độc, chỉ là lúc ban đầu độc tố mỏng manh, người thường cũng có thể thừa nhận,
Cho nên cần thời gian tích lũy.

Nhưng nếu nhân vật mục tiêu tình huống thân thể rất không ổn, rất suy yếu, sức miễn dịch khẳng định sẽ giảm xuống.

Vì thế, hắn chế định ra kế hoạch do giày khiêu vũ màu đỏ đuổi giết, Lưỡi Dao Khát Máu rút máu, để tiêu hao kẻ địch, lại do lò Thiên Thiềm chấm dứt chiến đấu.

Mà hắn vừa lớn mật như vậy sử dụng lò Thiên Thiềm, cũng không phải đang đánh cược, là chắc chắn sức miễn dịch của mình sẽ mạnh hơn Hỏa sư, sinh mệnh lực cùng năng lực tự lành cường đại của Thần dạ du, là nguồn gốc sự tự tin của hắn.

Hỏa sư không có kỹ năng bị động như vậy.

Thấy Hỏa sư ở dưới giày khiêu vũ màu đỏ giẫm đạp, rốt cuộc không còn động tĩnh, Trương Nguyên Thanh vẫn không yên tâm, coi thanh đao lá liễu là phi đao, dùng sức ném mạnh.

Thân đao sắc bén đóng đinh vào bụng đối phương, hắn lúc này mới yên tâm, không trì hoãn nữa, ở dưới sô pha đổ nghiêng mò ra lò Thiên Thiềm, thu đạo cụ đồng xanh là nền, gỗ mun vì thân này về ô vật phẩm.

Tiếp theo, theo thứ tự thu hồi Lưỡi Dao Khát Máu cùng giày khiêu vũ màu đỏ, còn có đôi găng tay kia trên tay Hỏa sư.

Lúc này lửa đã bắt đầu lan tràn, hừng hực thiêu đốt, có xu thế cắn nuốt toàn bộ phòng khách.

Trương Nguyên Thanh nắm chặt thời gian, xông lên lầu hai, nhảy lên cao cao, đấm một phát đánh vỡ camera theo dõi.

Bịch bịch bịch!. Hắn chạy ở hành lang lát gỗ du, rất nhanh tới trước cửa phòng, đột nhiên, con ngươi Trương Nguyên Thanh kịch liệt co rút lại, nhìn chằm chằm cạnh cửa.

Một cái điện thoại di động lẳng lặng nằm ở nơi đó, màn hình điện thoại di động sáng, đang giữ trò chuyện.

Người trò chuyện là Hạ Hầu Thiên Nguyên!

Nhìn thấy điện thoại di động đang trò chuyện, một câu “Đậu má” lao tới cổ họng Trương Nguyên Thanh.

Rất hiển nhiên, tráng hán áo cộc tay màu đen ở trước khi chiến đấu, gọi điện thoại trước cho Hạ Hầu Thiên Nguyên, sau đó để lại điện thoại di động ở nơi này.

Vừa rồi chiến đấu sinh ra động tĩnh, bao gồm câu “Thần dạ du” kia của tráng hán áo cộc tay màu đen, đều bị Hạ Hầu Thiên Nguyên nghe được.

Nói cách khác, Hạ Hầu Thiên Nguyên biết giết chết cấp dưới, cướp đi “con tin” là một vị Thần dạ du.

Lấy độ hiếm có của Thần dạ du, lấy thái độ của hắn ở trên vấn đề Chỉ Sát cung, lấy “quan hệ” của hắn cùng Vương Thiên, Hạ Hầu Thiên Nguyên phàm là có đầu óc, đối tượng hoài nghi đầu tiên chính là hắn.

Hắn thật là Hỏa sư? Cái này con mẹ nó là Hỏa sư? Hỏa sư có đầu óc như vậy? Trong lòng Trương Nguyên Thanh chửi ầm lên, cúi người nhặt lên điện thoại di động, giọng khàn khàn nói:

“Alo?”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, có phải cậu hay không!”

Trong loa truyền đến giọng nói bình tĩnh của Hạ Hầu Thiên Nguyên:

“Cậu không cần thiết nhúng tay chuyện này, tôi không có ý là địch với cậu, cậu giết mấy người kia tôi sẽ không truy cứu, chỉ cần cậu để lại cô gái kia, lập tức rời khỏi, chúng ta xóa bỏ ân oán. Không, tôi còn có thể tặng cậu vài món đạo cụ, hoặc là cậu muốn cái gì, đều có thể đàm phán, đừng cúp điện thoại...

Hạ Hầu Thiên Nguyên đang trên đường chạy tới, hắn bây giờ bức thiết muốn kéo dài thời gian, ổn định Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Trương Nguyên Thanh cười lạnh nói: “Tao không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn, oa nộn điệp !”

- Giải thích câu "Oa nộn điệp" là một câu đồng nghĩa, đọc giống như ‘Tao là bố mày’. Hết giải thích.

Hắn cúp điện thoại di động, tùy tay ném vào trong lửa, tiếp theo nhảy lên đạp một cước bật tung cửa phòng đóng chặt.

Trong tiếng vang lớn “Rầm”, Trương Nguyên Thanh lao vào phòng ngủ, ánh mắt quét đi như bay.

Trong góc bên cửa sổ, một cô gái mặc váy dài màu đen, áo thun màu trắng, dựa lưng vào tường cuộn mình, tóc tai bù xù, cổ tay mắt cá chân quấn băng dính thật dày.

Đang vẻ mặt hoảng sợ nhìn người xa lạ phá cửa mà vào, giống một con chim non kinh hãi quá độ.

“Không cần sợ, tôi là cảnh sát, tới cứu cô.”

Trương Nguyên Thanh nói xong, vươn tay đến sau lưng, từ trong “hư không” lấy ra Lưỡi Dao Khát Máu, nhẹ nhàng lướt một cái ở cổ tay mắt cá chân, cắt đứt băng dính.

“Anh là cảnh sát?”

Cô gái vẻ mặt tiều tụy, trong mắt giấu giếm u buồn, đôi mắt giăng kín tơ máu nhìn hắn, rốt cuộc bắn ra một mảng hào quang.

Ngũ quan của cô rất không tệ, có vài phần tương tự với Vương Thiên, thuộc về loại hình vẻ đẹp thanh tú.

Có thể là bởi thiếu chút nữa sinh con, dáng người cũng cực kỳ đầy đặn, vòng 2 lại rất nhỏ.

“Không có thời gian nhiều lời, tôi mang cô đi trước, bên ngoài cháy rồi.” Trương Nguyên Thanh kéo cô dậy, nói: “Có thể tự đi không?”

“Có, có thể “

Vương Thiến lắp bắp nói.

Hai người một trước một sau chạy ra khỏi phòng, trong không khí tràn ngập mùi khói gay mũi, Vương Thiến bị sặc tới mức ho khan, nhưng không dám dừng bước, theo sát sau cảnh sát trẻ tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận