Linh Cảnh Hành Giả

Chương 592: Thử bạo chủng (3)

“Xin Gọi Ta Nữ Vương: Đám mọt sách này, chỉ biết nhìn số liệu, các người vĩnh viễn không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn trong phó bản lợi hại bao nhiêu.”
Nữ Vương dẫn đầu tỏ bất bình thay cho Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Chậc chậc, Nguyên Thủy, Nữ Vương gần đây thành em gái fan của cậu rồi, có phải cảm giác đặc biệt có thành tựu hay không?” Quan Nhã bĩu đôi môi đỏ, cười nói:

“Có hứng thú làm chút gì đó với fan không? Ví dụ như vận động chòm sao Thiên Yết thích nhất.”

Đến rồi đến rồi, cô ấy lại đang thăm dò mình, Trương Nguyên Thanh lần này tràn đầy tự tin, lời lẽ chính nghĩa nói:

“Chị Quan Nhã, đừng vũ nhục hữu nghị thuần khiết của em với Nữ Vương.”

Hắn trước giũ sạch quan hệ với cô gái khác, tiếp theo dùng cách nói chuyện phụ họa sở thích của Quan Nhã, nịnh:

“Chị Quan Nhã trên công việc có nhiều chiếu cố đối với em, em là người biết ơn báo đáp.”

Quan Nhã hơi ngẩn ra, nụ cười trên mặt càng đẹp hơn nữa.

Đạo sư cuộc đời vạn tuế! Về sau hàng ngày thắp hương cho anh. Trương Nguyên Thanh âm thầm phấn chấn.

“Khụ khụ!” Lý Đông Trạch trầm giọng nói: “Tôi có thể phê chuẩn hai giờ nghỉ cho các cô cậu, bây giờ, mời các cô cậu cút khỏi phòng làm việc của tôi.”

Ban đêm.

Trương Nguyên Thanh đuổi dì trẻ muốn vào phòng cháu trai chơi game, thay áo ngủ, dự định ngủ sớm, lấy trạng thái tốt hơn nghênh đón phó bản ngày mai.

Vừa ấp ủ cơn buồn ngủ, vừa tính toán cẩn thận kế hoạch tác chiến ngày mai.

“Đối mặt những kẻ trong top 3, đạo cụ giai đoạn Siêu Phàm trong nhà kho bang phái Bạch Hổ vệ không còn tác dụng gì nữa, mà tuyển thủ ngoài top 3, đạo cụ của mình đã đủ giải quyết, cho nên ngày mai không cần hướng Phó Thanh Dương xin đạo cụ.”

“Thật ra các Học Sĩ kia xếp mình ở thứ tư cũng không tệ, chỉ cần tên ba hạng đầu không thay đổi, ở trong mắt tuyển thủ khác, ba người này vẫn như cũ là uy hiếp lớn nhất, cái này cho mình khả năng hợp tung liên hoành.”

“Sau khi vào phó bản, mình phải tìm người viết hộ. Viên Đình mặc dù là người Thái Nhất Môn, nhưng so với người khác, hắn là người mình quen thuộc nhất, có thể tính là minh hữu lôi kéo. Người khác tới lúc đó nói sau.”

Hắn yên lặng tự hỏi, nhưng không biết tại sao, trong lòng luôn có một cơn bực bội.

Trương Nguyên Thanh đánh giá nội tâm, đã hiểu nguyên nhân mình bực bội.

Năng lực khống chế đáng sợ đối với lực Thái Âm của Triệu Thành Hoàng.

Mặc dù hắn trước nay không chủ động đề cập chuyện này, nhưng không thể phụ nhân, cùng là Thần Dạ Du, sau khi thấy thao tác của Triệu Thành Hoàng, trong lòng của hắn liền có cảm giác như đưa đám.

Cùng là cấp 3, kỹ thuật Linh Lục của Triệu Thành Hoàng thuần thục, dựa vào bản thân luyện chế ra Âm Thi cấp 4, lại khống chế vô cùng mạnh đối với lực Thái Âm.

Loại cảm giác các phương diện bị người ta áp chế này, cũng không tốt đẹp gì.

“Nếu như mình có thể khống chế phần kỹ xảo này thì tốt rồi.” Trương Nguyên Thanh tự nhủ.

Như vậy thì có thể rút ngắn chênh lệch, chính thức có được vốn liếng đấu với Triệu Thành Hoàng.

Nhưng mình không làm được, mình không có phần sức khống chế kỳ diệu đến đỉnh điểm vậy. Trương Nguyên Thanh yên lặng kéo chăn lên, trùm đến đầu.

Ngủ một chút.

Gian phòng lâm vào yên tĩnh, điều hòa không khí ‘vù vù’ thổi gió mát. Mười mấy giây sau, Trương Nguyên Thanh đột nhiên tung chăn, xoay người ngồi dậy.

“Có lẽ, mình có thể làm được.”

Hắn đã nghĩ tới một mạch suy nghĩ, Triệu Thành Hoàng có thể bùng nổ, bắt nguồn từ khống chế cực mạnh đối với thân thể, đối với lực Thái Âm, phần sức khống chế này khiến Triệu Thành Hoàng ở vào sự cân bằng vi diệu.

Loại lực khống chế đối với thân thể mạnh đến cực hạn này, hắn cũng có thể làm được.

Đúng vậy, dẫn phát bệnh cũ!

Dưới trạng thái đó, đầu óc của hắn vận chuyển quá tải, trừ có được trí lực hơn người, tiếp đó sức khống chế đối với thân thể cũng sẽ tăng lên.

Sau khi dẫn phát bệnh cũ, thử để lực Thái Âm lâm vào cuồng bạo, lại lấy sức tự khống chế mạnh mẽ đi khống chế nó, tìm kiếm cân bằng, vậy có phải cũng có thể làm được bùng nổ như Triệu Thành Hoàng hay không?

Sau khi suy nghĩ này xuất hiện, Trương Nguyên Thanh cũng không ngủ được nữa, lập tức bỏ ga giường ra, mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, đổ ra non nửa bình thuốc còn lại, nắm trong lòng bàn tay.

Bệnh cũ tái phát, lại thêm lực Thái Âm mất khống chế, rất có thể trực tiếp tiễn mình lên đường, lúc thử nhất định không thể high quá, một khi không chịu nổi, lập tức dừng lại, dùng thuốc. Hắn đứng ở bên giường, hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại dung mạo của cha.

Mấy phút sau, đại não Trương Nguyên Thanh vang lên ong ong, hình ảnh vỡ nát chen chúc ùa vào, bên tai đều là tạp âm không có ý nghĩa.

Đại não giống như CPU vận chuyển tốc độ cao, ký ức quá khứ, tin tức bên ngoài, lấp đầy mỗi một tấc không gian của não hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận