Linh Cảnh Hành Giả

Chương 691: Không biết xấu hổ (3)

“Vậy vụ án Đồng Tước lâu thì sao?” Trương Nguyên Thanh nhíu mày.
Linh Quân cười hề hề nói:

“Không phải chứ không phải chứ, cậu thực cho rằng một vụ án đã định tính, có thể khiến dòng chính của linh cảnh thế gia tan xương nát thịt? Muốn đấu ngã đại gia tộc, vĩnh viễn không phải dựa vào chứng cứ phạm tội, mà là dựa vào tranh đấu quyền lực.”

Anh con mẹ nó giọng kỳ quái quá... Trương Nguyên Thanh tức giận nghĩ.

Lúc này, bách phu trưởng ngũ quan anh tuấn như tượng nói:

“Lời của Linh Quân có chút trắng trợn, nhưng không có vấn đề, cậu nếu không cam lòng, liền cố gắng trèo lên trên đi, ở trên quy tắc chơi chết Chu gia.”

Khu biệt thự Chu gia.

Bên bàn ăn dài trải khăn ăn màu trắng, Chu Thu Dương cùng Chu Dung lặng lẽ dùng bữa, trừ nhân viên phục vụ đứng hầu ở hai bên, cạnh bàn ăn không có người nào dư thừa.

Chu Thu Dương ăn no sáu phần, liền buông đũa, tao nhã dùng khăn ăn lau khóe miệng, thản nhiên nói:

“Ma Quân đã chết, những việc đó của em, cứ để cho nó bụi về bụi đi.”

Chu Dung cười lạnh một tiếng: “Bụi về bụi? Vết sẹo lưu lại trong lòng, vĩnh viễn cũng không khỏi được.”

Chu Thu Dương không tiếp tục rối rắm đề tài này, nghiêm khắc nói:

“Em ngày thường chơi như thế nào cũng không sao, nhưng đừng có ý đồ với Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa, hắn nhân vật như vậy, không phải em có thể nhúng chàm. Nếu chấp mê bất ngộ, đừng trách anh không niệm tình nghĩa anh em.”

Chu Thu Dương có rất nhiều em gái, nhưng cùng một mẹ sinh ra chỉ có Chu Dung, hắn rất cưng chiều cô em gái này.

Không để cô có ý đồ với Nguyên Thủy Thiên Tôn, không phải sợ Chu gia bị liên lụy, mà là sợ tương lai Chu gia không bảo vệ được cô.

Chu Dung im lặng không nói, cái tay cầm đũa, đốt ngón tay trắng bệch.

Ăn xong bữa tối, Chu Dung tâm tình bực bội rời khỏi biệt thự, bên cạnh chiếc xe sang ngoài biệt thự, tài xế mặc âu phục dáng đứng cao ngất thẳng tắp chờ.

Thấy cô đi ra, vội cúi người, mở cửa xe.

Xe sang chạy như bay ở đường rộng lớn của khu biệt thự, màn đêm nặng nề, ánh đèn đường lấp lánh sáng ngời. Khu biệt thự này là sản nghiệp của Chu gia, cũng là đại bản doanh của Chu gia, tộc nhân Chu gia ở đây.

Biệt thự của Chu Dung ở phía đông tiểu khu, một lầu chính cao ba tầng, hai lầu phụ cao hai tầng.

Trong biệt thự trừ người hầu, còn có tám tên trai bao cô nuôi.

Chiếc xe sang lái vào cửa chính sắt nghệ thuật, dừng lại ở trong vườn hoa xanh mơn mởn. Tài xế vội vàng xuống xe, mở cửa xe.

Chu Dung bước ra khỏi xe, hít sâu một hơi, vẻ mặt ủ dột, thản nhiên nói: “Bảo số 6 đến phòng ngủ của ta!”

Cô đi giày cao gót, xuyên qua vườn hoa, ở trong ánh đèn đường tiến vào lầu chính. Đi thang máy đến lầu ba, Chu Dung cởi áo ngoài, tháo búi tóc, đá bay giày cao gót, bàn chân trần trắng nõn linh lung xuyên qua phòng ngủ, đi vào phòng giữ quần áo.

Treo trong phòng giữ quần áo không phải quần áo, mà là roi, là còng tay, là các loại nút nhét.

Chu Dung chọn một sợi roi da màu đen, phun dầu hạt tiêu lên, ngón tay búp măng mơn trớn sợi roi dài, khuôn mặt quyến rũ lộ ra nụ cười bệnh hoạn. Cô cần quất người đàn ông trẻ tuổi, phát tiết lửa giận cùng ngột ngạt trong lòng.

Lúc trước, sau khi diệt khẩu Xích Nguyệt An, cô liền biết án này một khi định tính, sẽ rất khó liên lụy đến mình, quả nhiên, Ngũ Hành minh xử phạt tuy nghiêm, nhưng không đến mức thương cân động cốt.

Nhưng Chu Dung vẫn không cam lòng.

Cô không muốn buông tha Nguyên Thủy Thiên Tôn từ đây, mấy ngày nay, cô biết rất rõ, vô luận là tâm lý hay sinh lý, cô đều muốn Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Người trẻ tuổi đó, kinh tài tuyệt diễm giống với Ma Quân, vô sỉ giống với Ma Quân. Khác biệt duy nhất là, Ma Quân so với hắn càng ác hơn.

Cô ở trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn, thấy được cái bóng của Ma Quân.

Bằng vào một điểm này, cô sẽ không bỏ qua Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Chu Dung vặn son môi, thoa lên môi, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy cong lên: “Ngươi sớm hay muộn là của ta, Nguyên Thủy Thiên Tôn...”

Cô nắm roi trở lại phòng ngủ, con ngươi đột nhiên co rút lại, ánh mắt nhìn chằm chằm sô pha một người bên cửa sổ.

Nơi đó có một bóng dáng đỏ như lửa.

Vị khách không mời mà đến này mặc váy dài phong cách đời Tống, ngực, tay áo dùng chỉ vàng thêu ra hoa văn đám mây tinh xảo đẹp đẽ phức tạp, đeo mặt nạ màu bạc nửa mặt.

Cô bắt chéo chân, tư thái lười biếng dựa vào sô pha, con ngươi dưới mặt nạ lạnh như băng nhìn Chu Dung, giống như nữ hoàng ngồi trên vương tọa cao cao, không chứa cảm tình đánh giá bề tôi.

“Ngươi là ai!”

Chu Dung quát lên.

Vừa dứt lời, không đợi ả lấy ra đạo cụ, không đợi ả hô to địch tấn công, sau lưng cô gái váy đỏ toát ra những sợi dây đỏ, uốn lượn di chuyển, giống như con sông đỏ tươi, chúng nó trói buộc tay chân Chu Dung, treo ả ở giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận