Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2341: Bối cảnh câu chuyện (1)

Sau một phen đối thoại, Trương Nguyên Thanh bước đầu thăm dò rõ tình huống trên con tàu.

Thượng úy kiêm thuyền trưởng James là người quân hàm cao nhất trên tàu, ngoài hắn, còn có một vị Hồng Y Giáo Chủ, địa vị là ngang hàng với James.

Ở Liên Hiệp Anh, giáo đình là quốc giáo, có địa vị cao thượng, là tổ chức chính phủ trong niên đại dựa vào hơi nước cùng súng pháo này.

Trương Nguyên Thanh phất tay, bảo hai gã hải quân tiếp tục tuần tra, bản thân thì dọc theo boong tàu, hướng về văn phòng thuyền trưởng đi đến.

Dọc theo đường đi, hắn không thấy bóng dáng du khách, rõ ràng là tàu chạy theo chuyến, nhưng boong tàu cùng trong khoang thuyền chỉ có hải quân, thủy thủ cùng nhân viên hậu cần.

Trương Nguyên Thanh chú ý tới một chi tiết, mặc kệ hải quân hay nhân viên hậu cần tựa như đều rất sợ hãi hắn.

“Chấp hành nhiệm vụ bí mật, xuất động quân hạm quá rêu rao, Hồng Y Giáo Chủ của giáo đình cũng ở trên tàu, vậy chấp hành nhiệm vụ bí mật hẳn là có liên quan với linh cảnh hành giả.”

Chậc, mình ở trong phó bản là có thân phận ngụy trang, nhưng không có ký ức rót vào, ngay cả tình báo cơ bản cũng không cho, là để mình tự đi thăm dò?”

“Không có bất cứ tình báo nào, toàn bộ tin tức đều cần mình tự đi mò mẫm, bao gồm thân phận, kỹ năng, nghề nghiệp... của NPC trên tàu.”

Cân nhắc đến là phó bản cấp S, độ khó như vậy trái lại cũng hợp lý.

“Nhìn từ trước mắt, trên tàu vẫn an toàn, nguy hiểm hẳn là sẽ không bùng nổ nhanh như vậy, làm rõ nhiệm vụ là cái gì đại khái có thể biết nguy cơ, mục tiêu trái lại rất rõ ràng.”

“Dựa theo nội dung linh cảnh giới thiệu, con tàu là ở trên đường trở về biến mất, nếu con tàu trở về, nói rõ nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Vừa đi vừa suy nghĩ, hắn tới đầu thuyền, tiến vào khoang thuyền, dọc theo cầu thang hướng lên trên, đến phòng thuyền trưởng lầu hai.

Phòng thuyền trưởng ở tầng thứ hai, có thể trực tiếp quan sát mặt biển.

“Cốc cốc!”

Trương Nguyên Thanh gõ vang cửa phòng thuyền trưởng.

“Vào đi.” Trong phòng thuyền trưởng truyền đến giọng đàn ông trầm ổn.

Trương Nguyên Thanh đẩy ra cửa sắt rộng 1 mét, đập vào mắt là một văn phòng cổ điển phong cách châu Âu, từ đồ gia dụng đến đèn bàn, cùng với chén sứ, đĩa trên bàn, đều rất phục cổ, phù hợp phong cách hơn một trăm năm trước.

Điều này làm hắn cảm giác mình bước vào trong phim

Ngồi sau chiếc bàn màu nâu, là một người đàn ông trung niên khôi ngô, mặc áo khoác dài thuần màu đen, hai hàng cúc áo màu vàng, bên trong là áo sơ mi màu trắng phối hợp cà-vạt màu đen.

Thuyền trưởng James có gương mặt như tượng Hy Lạp, bộ râu xồm chăm chút cực kỳ mỹ quan chỉnh tề, mắt màu lam thâm trầm giống như biển cả, nhìn thấy người đi vào là Trương Nguyên Thanh, “mặt biển” thâm trầm nhấc lên một vệt gợn sóng, lại nhanh chóng bình tĩnh.

“Trung úy Haas, có chuyện gì sao?” Thuyền trưởng James gật đầu.

Trương Nguyên Thanh tiến vào phòng thuyền trưởng, học hai gã hải quân thẳng lưng, cất cao giọng nói: “Thuyền trưởng, chúng ta khi nào có thể tới cảng? Tôi nhớ bánh táo bà nội làm.”

Thuyền trưởng James vẻ mặt nghiêm túc, không chút biểu cảm nói: “Đi thêm trên biển mười lăm ngày nữa. Mặt khác, nếu nhớ không lầm, tôi cảm thấy thứ cậu nhớ không phải bánh táo, là ‘quả bóng’ trong quán bar Hồng đi, bà của cậu chết nhiều năm rồi.”

Còn có mười lăm ngày... Trương Nguyên Thanh vốn muốn trêu chọc một câu: Ôi lạy Chúa, cái này cũng bị thuyền trưởng ngài đoán trúng, đúng vậy, con đĩ kia vừa căng vừa nhiều nước.

Nhưng thấy vẻ mặt James nghiêm túc, tựa như sắp tới pháp trường, hắn lý trí lựa chọn không đùa.

Về phần bà đã chết nhiều năm chuyện này, nghĩ hẳn là thiết lập nhân vật của trung úy Haas, Trương Nguyên Thanh trái lại không sợ “lộ tẩy”. Trừ phó bản nào đó đặc thù, cần che giấu tung tích, phó bản linh cảnh còn lại đều không cần lo lắng thiết lập nhân vật sụp đổ.

NPC trong linh cảnh sẽ tự tưởng tượng, tiếp nhận linh cảnh hành giả.

“Thuyền trưởng, tôi muốn thảo luận với ngài một phen về nhiệm vụ.” Trương Nguyên Thanh tiến vào đề tài chính.

“Nhiệm vụ?” Thuyền trưởng từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc lá, mở ra đưa qua một điếu.

Thuốc lá thời đại này, chưa có đầu lọc.

“Thuyền trưởng, tôi không hút thuốc lá.” Trương Nguyên Thanh xua tay từ chối.

Thuyền trưởng vẻ mặt cổ quái liếc hắn một cái: “Trừ đàn bà, thứ cậu thích nhất chính là thuốc lá cùng rượu.”

Hút thuốc uống rượu chơi gái... Đây là hình tượng gì vậy? Trương Nguyên Thanh tiếp nhận thuốc lá, được thuyền trưởng quẹt diêm, châm thuốc lá.

Thuyền trưởng James phun ra một ngụm khói trắng: “Cậu muốn thảo luận cái gì?”

Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi muốn nghe một chút ý kiến của ngài đối với nhiệm vụ lần này.”

James nghe vậy nhíu mày, hít mạnh một hơi thuốc, nói: “Tôi biết suy nghĩ của cậu, nhưng xin đừng lo lắng, việc đã qua, mấy ngày nay cũng không xuất hiện điều khác thường nữa không phải sao! Có Hồng Y Giáo Chủ cùng các mục sư của giáo đình, không có vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận