Linh Cảnh Hành Giả

Chương 92: Gặp mặt trò chuyện (2)

Tinh thần lực của hắn lắng đọng lại vào trong “thân thể” anh linh, dung hợp ngắn ngủi với nó.
“Trong bài đăng nói đều là thật, chủ nhân có thể khống chế ý thức cùng năng lực của linh phó, tạm thời chi phối ‘thân thể’ của chúng nó.”

Trương Nguyên Thanh sau khi bước đầu thích ứng “thân thể” này, một loại thiên phú hoàn toàn mới tự nhiên mà vậy hiện lên trong đầu.

Tựa như trời sinh đã có.

Loại thiên phú này tên “trao đổi”, dùng một thứ gì đó của bản thân, trao đổi một thứ gì đó của mục tiêu.

Ví dụ như dùng vị giác của mình trao đổi vị giác của đối phương, dùng ngôn ngữ của mình trao đổi ngôn ngữ của đối phương, thời gian trao đổi là ba giây.

Cho nên dì trẻ mất đi vị giác, cho nên trong miệng cậu phun ra tiếng trẻ con lẩm bẩm.

Nhưng loại trao đổi này cũng không phải nhất định cần đồng giá, cũng có thể dùng một ít năng lực rác rưởi của bản thân, đổi lấy năng lực quý giá của người khác, chỉ là anh linh quá mức nhỏ, chỉ số thông minh có hạn, không làm ra được loại thao tác tinh tế này, nó chỉ có thể trao đổi đồng giá, hơn nữa là phát động kỹ năng ngẫu nhiên.

Điều kiện phóng thích kỹ năng là đụng vào đối phương.

Nếu đổi thành Trương Nguyên Thanh đến thao tác, thì có thể thực hiện thao tác tinh vi rác rưởi đổi thần kỹ.

Mặt khác, anh linh trước mắt có thể làm được trao đổi, giới hạn năng lực trên thân thể, không thể trao đổi kỹ năng, ít nhất nó giai đoạn này không làm được.

Cuối cùng, thân là chủ nhân, Trương Nguyên Thanh còn có thể mang thương tổn, khống chế các trạng thái tiêu cực mình chịu, chuyển dời đến trên thân linh phó, để linh phó gánh vác thương tổn.

“Ta rốt cuộc biết thần dạ du vì sao là một trong những nghề nghiệp đỉnh phong rồi, quả thật mạnh thái quá.” Trương Nguyên Thanh yên lặng cảm khái.

Hắn để ý thức trở về thân thể.

“Y y...”

Anh linh hoạt động cái chân nhỏ nhắn, bò đến bên người hắn, cái đầu tóc máu thưa thớt dụi dụi vào tay Trương Nguyên Thanh, muốn mút ngón tay cái của hắn.

Thứ này có thể ăn.

“Không, nơi này mới là chỗ ngươi thu lấy thức ăn.” Trương Nguyên Thanh chỉ chỉ ngực mình.

Anh linh nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn hắn một lát, tựa như rốt cuộc hiểu ra ý tứ của hắn, nghe lời bò về phía ngực hắn.

“Cút mẹ đi !”

Trương Nguyên Thanh nuốt nó vào trong bụng, thu vào trong cơ thể.

Sáng sớm hôm sau, Trương Nguyên Thanh rời giường, vào nhà vệ sinh rửa ráy.

Vừa cầm lấy bàn chải đánh răng, hắn nghĩ một chút, há mồm phun ra một luồng âm khí, thân thể nho nhỏ của anh linh xuất hiện ở trên bồn rửa tay.

Có lực thái âm tẩm bổ, nó thoạt nhìn tinh thần không tệ, đôi mắt đen lúng liếng hồn nhiên vô tà nhìn Trương Nguyên Thanh.

“Dạy ngươi một chút thường thức nhỏ sinh hoạt, đây là bàn chải đánh răng, ta chủ nhân ngươi bây giờ muốn đánh răng. Đến, đọc theo ta, bàn chải đánh răng, đánh răng, dùng bàn chải đánh răng đánh răng..”

Nếu vật nhỏ không phải linh thể vô ý thức, như vậy tương lai chung quy sẽ trưởng thành, trong quá trình trưởng thành, liền cần hắn chủ nhân này đắp nặn cho nó giá trị quan chính xác.

Phải làm một con quỷ chính trực, tuân thủ kỷ cương pháp luật, từ chối nội dung độc hại.

Anh linh nghiêng đầu, mờ mịt nhìn hắn.

“Bàn chải đánh răng, đánh răng, dùng bàn chải đánh răng đánh răng, mau đọc theo tao...”

“? ? ?”

Trương Nguyên Thanh kiên trì một lát, bỗng nhụt chí, tạm thời đánh mất ý tưởng dạy học, bởi vì hắn không phân biệt được làm như vậy mình so sánh với Tiểu Đậu Bỉ, rốt cuộc ai mới là trẻ thiểu năng.

Rửa ráy vệ sinh kết thúc, tiếng chuông điện thoại di động vang, Lý Đông Trạch gọi tới.

“Alo, đội trưởng?”

“Nguyên Thủy, buổi sáng tới đây một chuyến, có chuyện cần cậu phối hợp.”

“Chuyện gì?”

“Thần dạ du Thái Nhất Môn có việc hỏi cậu, tình huống cụ thể, tới đây nói sau.”

Thần dạ du Thái Nhất Môn tìm mình làm gì? Coi trọng mình vị kỳ tài tuyệt thế vô song này, muốn mời chào? Nếu như vậy, nên âm thầm tiếp xúc mình mới đúng.

“Vâng đội trưởng.” Trương Nguyên Thanh cúp điện thoại.

Hắn vừa lúc muốn đi đơn vị báo cáo sự kiện anh linh.

Ăn xong bữa sáng, đeo ba lô hai vai làm bộ đến trường, sau khi rời khỏi tiểu khu, gọi một chiếc xe taxi, đến thẳng văn phòng cảnh sát, tiến vào tòa nhà thủy tinh hai tầng.

Vừa tới cửa văn phòng Lý Đông Trạch, hắn nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng:

“Ồ, Thượng Đế, đây là chuyện cười thú vị nhất tôi từng nghe.”

“Lại nói với anh một chuyện thú vị, biết đội trưởng Triệu không, đúng, chính là kẻ luôn đi nhầm nhà vệ sinh nữ kia, lúc hắn vừa trở thành thần dạ du, từng một hơi cắn nuốt bảy nữ linh thể, từ đó về sau nhiễm thói quen đi tiểu ngồi, rất nhiều năm cũng không sửa lại được.”

“Ha ha ha, Thượng Đế ơi, đây là câu chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe, cái trước không tính.”

“Cũng tạm được, tôi biết bí mật của rất nhiều thần dạ du, quay đầu nói kỹ với anh một chút, nhưng anh phải cam đoan, đừng truyền ra ngoài. Dù sao chúng ta đều không phải người lắm chuyện, đúng không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận