Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2061: Đơn hàng vài tỷ (2)

Tiểu Viên đưa lưng về phía hắn, nhìn không thấy vẻ mặt, cô bây giờ cũng không có tâm tư những thứ này, nhưng ấp ủ một phen, vẫn từ từ kể ra:
“Hắn xuất thân ở một vùng quê nhỏ thuộc thành phố Nam Minh, lạc hậu lại bần cùng, trước năm 2000, nơi đó thậm chí cũng chưa có điện. Người trong thôn đi thành thị một chuyến, phải ngồi xe bò hai giờ, ba chiếc xe máy duy nhất còn là của nhà bí thư chi bộ thôn.

Trồng trọt chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm, người địa phương muốn kiếm tiền, chỉ có vận chuyển ma túy cùng trồng cây thuốc phiện. Mẹ Nhân Gian Lưu Lãng Khách là người tỉnh thành, từng học cấp 3, bà ấy vốn nên có tiền đồ sáng sủa, cả đời cũng sẽ không có gì liên quan với nơi dã man lại bần cùng đó.

Bà ấy là bị người ta bắt cóc bán tới đó, bán 8000 tệ. Một cô gái từng đi học, đương nhiên sẽ không cam nguyện ở trong sơn thôn nghèo khó làm công cụ duy trì nòi giống, từ khi bà ấy bị bán tới đó bắt đầu, mỗi ngày đều nghĩ cách chạy trốn, mỗi lần đều bị bắt về đánh đau.

Phụ nữ trong thôn một nửa đều là từ bên ngoài bắt về, không dùng phương thức này bọn họ không cưới được vợ, một nhà có vợ bỏ trốn, người cả thôn đuổi bắt, bên trên cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, cứ như vậy chạy rất nhiều năm, mãi cho đến khi ‘Nhân Gian Lưu Lãng Khách’ sinh ra.

Từ khi hắn nhớ được chuyện bắt đầu, mẹ đã bị khóa xích nhốt ở trong phòng nhỏ, mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, do hắn đưa qua, tựa như cho chó ăn! Đúng, cho chó ăn, đây là điều chính mồm hắn nói.

Cha đẻ của hắn là người thô bạo dã man, mỗi ngày đi làm ruộng trở về sẽ đánh chửi hắn, sau đó đi trong căn phòng nhỏ kia phát tiết dục vọng đối với người phụ nữ đáng thương kia. Đối với đàn ông mà nói, hắn chỉ là cần một đứa nhỏ nối dõi tông đường, cần một lao động trẻ tuổi khỏe mạnh gánh vác công tác, về phần tình thương của cha là cái gì, người đàn ông đó chẳng quan tâm.

Cho nên Nhân Gian Lưu Lãng Khách đã chưa từng cảm nhận được mẹ, cũng chưa từng đạt được tình thương của cha, hắn sinh ra là kết tinh của từng lần phạm tội, mẹ chán ghét hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn, tựa như thấy thứ ghê tởm nhất thế gian. Phụ thân đánh chửi hắn, bắt hắn ra đồng làm việc, hắn tự đặt tên cho mình ‘Nhân Gian Lưu Lãng Khách’, hắn cảm thấy mình chỉ là đến nhân gian lưu lãng, hắn không thuộc về thế giới này.”

“Về sau nữa, năm thứ hai sau khi mẹ đẻ ốm chết, cha đẻ bắt đầu trồng cây thuốc phiện, cũng ép hắn làm con la vận chuyển ma túy. Trong quá trình lần vận chuyển ma túy nào đó, hắn bị văn phòng cảnh sát khu Nam Minh bắt được, năm ấy hắn mới mười ba tuổi.

“Chính là tình huống một lần này, khiến hắn quen biết cha nuôi tương lai là Đại đội trưởng văn phòng cảnh sát, đó là một trị an viên chính trực lại nghiêm túc, ông thương hại đứa nhỏ này, đồng tình cảnh ngộ của hắn, vì thế dẫn đội bắt người đàn ông này, cũng mang Nhân Gian Lưu Lãng Khách về nhà.

“Sự kiện lần đó đã thay đổi cuộc đời của hắn, hắn nhận được tình thương của cha cùng tình thương của mẹ, không cần trải qua cuộc sống bị đánh cùng lao động nữa, không cần vận chuyển ma túy nữa, hắn rốt cuộc được mặc quần áo mới, đeo cặp sách, có thể giống trẻ con bình thường đến trường. Hắn dần dần từ trong cô độc cùng thống khổ giãy giụa đi ra.

“Nhưng ngày lành như vậy không duy trì quá lâu, vị thần vận mệnh cho hắn sự dịu dàng cùng tình yêu, nhưng tựa như chỉ là vì tra tấn hắn tốt hơn, năm mười sáu tuổi, người cung cấp thông tin của cha nuôi phản bội ông ấy, mười mấy tên buôn thuốc phiện lao vào trong nhà, chém chết tươi cha nuôi cùng mẹ nuôi của hắn, hắn từ trên ban công nhảy xuống, may mắn sống sót.”

“Hắn nằm ở trong bệnh viện ba tháng, ương ngạnh từ trong tay Thần Chết đoạt lại cái mạng này, sau khi thức tỉnh, tính tình hắn thay đổi hẳn, sự từng trải lúc thơ ấu cùng nỗi đau gặp biến cố lớn vặn vẹo tâm chí hắn, hắn trở thành nghề nghiệp tà ác, nhiều năm qua như vậy, hắn bồi hồi ở biên cảnh, trở thành kẻ bắt thuốc phiện trong bóng tối, kẻ buôn thuốc phiện đã cướp đi mọi thứ của hắn, hắn thề phải báo thù, thẳng đến khi tính mạng kết thúc.

“Nhưng hắn cũng không chỉ hận kẻ buôn thuốc phiện, hắn còn hận thế giới này, hận xã hội này, hắn cho rằng mình sinh ra chính là chứng minh mạnh mẽ của bóng tối xã hội, hắn nên dùng cái mạng này trả thù xã hội, nhưng cha nuôi là trị an viên, đến chết cũng đang thủ hộ trật tự, hắn đè nén tà hỏa cùng ác niệm của mình, chỉ là vì không để cha nuôi thất vọng.”

Tiểu Viên thấp giọng nói: “Tôi nói xong rồi.”

Khó trách hắn cùng Truy Độc Giả chấp sự là anh em ruột khác cha khác mẹ, nếu không có từng trải lúc thơ ấu cùng thiếu niên, hắn hẳn là cũng sẽ trở thành một gã nghề nghiệp hợp pháp. Trương Nguyên Thanh cảm khái một tiếng, nói:

“Biết tôi vì sao muốn nghe câu chuyện của hắn không?”

Tiểu Viên đưa lưng về phía hắn, “Ừm” một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận