Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1878: Nhận tội? (3)

Môi Trương Nguyên Thanh run run, tựa như muốn giãy giụa một phen, nhưng vẫn là nói ra lời nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chưa đánh mất.”

Cảnh Tham trưởng lão hỏi tiếp: “Vì sao phải nói dối?”

Ngón trỏ tay trái hắn giật giật.

Trương Nguyên Thanh chịu hắn thao túng, trả lời: “Tôi muốn nuốt riêng Bàn Xoay Âm Dương.”

Cảnh Tham trưởng lão vốn định hỏi tiếp Phó Thanh Dương có biết tình huống hay không, nhưng suy nghĩ mãi, vẫn là bỏ qua.

Làm em trai của Nguyên Soái, đại thiếu gia của Phó gia, trưởng lão tay nắm thực quyền của phân bộ Tùng Hải, Phó Thanh Dương mặc kệ là bối cảnh hay bản thân, đều cứng như làm bằng sắt.

Liên lụy người như vậy vào sẽ chỉ hỏng việc, không có bất cứ lợi ích nào.

Vì thế hắn sửa lời nói: “Cảm tạ phối hợp, toàn bộ lời cậu hôm nay nói, máy quay phim đều ghi lại, tôi sẽ phản hồi đúng sự thật với tổng bộ.”

Nói xong, tay trái nắm chặt, chặt đứt sợi dây vô hình.

Nhưng thân thể Trương Nguyên Thanh vẫn chưa khôi phục, các khớp xương như là rỉ sắt, khó có thể nhúc nhích.

Cảnh Tham trưởng lão đứng dậy đi đến trước máy quay phim, tắt công năng thu, thản nhiên nói: “Năm phút đồng hồ sau, trạng thái của cậu sẽ khôi phục, cậu có thể tiếp tục ở lại chỗ này, cũng có thể về Tùng Hải, tùy ý!”

Tháo xuống máy quay phim trên giá đỡ, xoay người rời đi.

Biệt thự vịnh Phó gia.

Trong đại sảnh bị cải tạo thành nhà xưởng, Phó Thanh Dương ngồi ở trên cái ghế dựa lưng cao duy nhất, hai tay giao nhau đặt ở bụng, đánh giá bốn món cơ quan vũ khí trước mặt.

“Giới thiệu một phen đi.” Hắn hướng ánh mắt về Hạ Hầu Ngạo Thiên ở bên.

“Cũng đã tới lúc để anh kiến thức một chút thành quả của tôi rồi, bốn món cơ quan vũ khí này là tôi thức trắng hai ngày hai đêm làm ra. Vì hoàn thành nhiệm vụ của anh, nhân viên ưu tú Lý Thuần Phong của chúng tôi suýt nữa đột tử ở trong ao làm mát, tôi đề nghị tăng tiền lương.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói.

“Vì ổn định kết cấu tiền lương của nhân viên, tôi quyết định cướp đoạt quyền tăng tiền lương của cậu.” Phó Thanh Dương nói: “Tôi buổi chiều có cuộc họp, cậu chỉ có thời gian năm phút đồng hồ, bắt đầu đi.”

“Họp cái gì?” Hạ Hầu Ngạo Thiên hỏi.

“Hội thẩm phán Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

“Hắn lại đã phạm chuyện gì?” Hạ Hầu Ngạo Thiên vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

“Lý Thuần Phong kia đâu, nếu chưa đột tử bảo hắn đi ra giải thích.” Phó Thanh Dương dùng giọng điệu lạnh lùng biểu đạt sự bất mãn của mình.

Hắn bỗng nhiên có chút bội phục Nguyên Thủy Thiên Tôn, có thể thoải mái có thừa ứng phó loại Phương Sĩ rác rưởi này.

Hạ Hầu Ngạo Thiên “ho khan” một tiếng, rốt cuộc không nói lời thừa nữa, cầm lấy một cái giáp cánh tay kim loại, nói:

“Nó gọi là Găng Tay Atlas, nhìn rất cồng kềnh, thật ra tổng trọng lượng không vượt qua 5 cân, chọn dùng tài liệu là Phong Cương, Phong Cương đặc điểm chính là nhẹ, cho dù là Học Sĩ và Nhạc Sĩ không sở trường thể lực, cũng có thể thoải mái khống chế.

Tôi cấy vào trong găng tay hệ thống cảm ứng, có thể phân biệt động tác của người đeo...”

Vừa nói, hắn vừa đeo giáp cánh tay, tung một cú đấm lên bàn làm việc.

RẦM!

Bàn làm việc đúc từ sắt thép phát ra tiếng vang lớn.

“Một quyền này sánh vai Hỏa Sư cấp 3 sơ kỳ, khuyết điểm là quá tốn nguồn năng lượng, chỉ có thể đánh ba lần, sau đó phải nạp điện. Nạp điện công năng này là tôi tự mình thêm vào. Sau đó, trong găng tay còn trang bị chốt, chứa sáu mũi tên ngắn phá giáp, một mũi có thể phá phòng ngự của Thổ Quái cấp 1. Cùng chỗ liên tục bốn lần trúng mục tiêu, có thể phá phòng ngự Thổ Quái cấp 2 hậu kỳ, nếu tẩm độc, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.” Hạ Hầu Ngạo Thiên chậm rãi nói:

“Mặt khác, Phong Cương tuy nhẹ, nhưng có tiếng chắc chắn, khi cần thiết còn có thể làm tấm khiên.”

Phó Thanh Dương hài lòng gật đầu, Phương Sĩ này tuy tính cách cổ quái lòe loẹt, nhưng trình độ chuyên nghiệp cũng không tệ.

“Hệ thống bảo mật thế nào?”

“Yên tâm, tôi cấy vào trong giáp cánh tay trang bị tự hủy loại nhỏ, chỉ cần có người thử tháo dỡ nó, trang bị tự hủy sẽ khởi động, cam đoan sẽ không tiết lộ kết cấu bên trong cơ quan.”

Tiếp theo, Hạ Hầu Ngạo Thiên cầm lấy nỏ lớn dài 1 mét: “Khuyết điểm của nó là khó ngắm, hơn nữa cần lực cánh tay rất mạnh mới có thể sử dụng. Nhưng uy lực tên nỏ so với súng bắn tỉa còn mạnh hơn, người sử dụng trong lý tưởng của tôi là Thám Báo.”

Món cơ quan vũ khí thứ ba là một quả cầu.

“Cơ quan vũ khí này gọi là Phật Nộ Đường Liên, ấn xuống cái nút này, sau đó ném ra ngoài, kim độc phá giáp sẽ bắn ra, tầm sát thương là 30 mét, bao trùm 360 độ không có góc chết, yên tĩnh hơn lựu đạn, sức sát thương lại mạnh hơn. Sau khi sử dụng, trang bị tự hủy sẽ khởi động, thuộc loại tiêu hao phẩm.”

“Vì sao phong cách đặt tên của cậu biến hóa lớn như vậy.” Phó Thanh Dương nhìn thoáng qua “Găng Tay Atlas” cùng “Phật Nộ Đường Liên” .
Bạn cần đăng nhập để bình luận