Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1319: Thuần Dương chưởng giáo hiện thân (4)

Vừa mới dứt lời, hắn đột nhiên ‘a’ một tiếng, ôm đầu kêu thảm, quỳ rạp xuống đất.
Mọi người bị tiếng kêu thảm thiết bất thình lình dọa giật mình, giống như chim sợ cành cong, đều nhìn về phía bàn tròn hư ảo, mới phát hiện mũi tên còn đang tích tụ.

Một Thánh Giả nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn cách đó không xa.

Các vị khách lúc này mới phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, Liễu Chí Nghĩa tốt xấu gì cũng là con cháu trực hệ trưởng lão, con ông cháu cha, hắn dám trực tiếp ra tay?

Trương Nguyên Thanh đeo Mặt Nạ Hoàng Kim đi tới, trước nhìn về phía Âm Cơ, lại nhìn sang Diệu Đằng Nhi, nói:

“Hai người đều là Thánh Giả, vì sao không đánh hắn? Từng trải qua phó bản sinh tử, đạt được lực lượng vượt qua người phàm, là vì cái gì?”

Hắn bước lên một bước, hung hăng đá vào bụng Liễu Chí Nghĩa.

Ầm! !

Thân thể Liễu Chí Nghĩa cong như con tôm, ôm bụng, nôn ra lượng lớn thức ăn cùng nước chua.

“Vì chính là ở lúc chó sủa, có năng lực làm thịt chó.” Trương Nguyên Thanh một cước giẫm mặt gã vào trong uế vật, dùng sức nghiền, nhìn Diệu Đằng Nhi nói:

“Cô là kiêng kị trưởng lão sau lưng hắn? Hay là hắn nói ra Ma Quân, khiến cô tự cảm thấy không có tự tin? Ma Quân là Ma Quân, liên quan gì tới cô.”

Diệu Đằng Nhi sững sờ nhìn hắn.

Linh Quân ngồi bệt dưới đất cười lên, “Đằng Nhi, em lúc trước gặp được nếu là cậu ta, chẳng phải là tốt sao.”

Ồ, đạo sư anh không phải không cho phép tôi tán em gái anh sao... Trương Nguyên Thanh lại nhìn về phía Âm Cơ, nói: “Người hiền thì bị bắt nạt, tính tình quá dịu dàng, liền dễ dàng bị người ta cưỡi lên trên cổ.”

Âm Cơ cười khổ một tiếng.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, mày dám động vào tao, ông ngoại tao sẽ không tha...” Liễu Chí Nghĩa nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Trương Nguyên Thanh liền đá một cước vào trên mặt hắn, đá miệng đầy máu tươi, khoang miệng rụng mất hai cái răng cửa.

Trong nhà ăn lâm vào tĩnh mịch, mọi người sớm biết Nguyên Thủy Thiên Tôn kiệt ngạo, ngay cả hành giả quan phương cũng dám giết, nhưng lúc này tận mắt thấy hắn ra tay, xét đến cùng khác với chỉ nghe nói.

Đó là một kẻ không dễ chọc.

Chẳng qua, phần kiệt ngạo bất tuân này ở trong mắt bộ phận nữ khách rất được cộng điểm.

Cao Sơn Lưu Thủy nhìn thoáng qua bàn tròn, thấp giọng đánh vỡ yên tĩnh:

“Mưa tên sắp tới rồi, các vị, chuẩn bị tốt...” Sợ hãi một lần nữa ập vào trong lòng mọi người.

Trương Nguyên Thanh không nói lời thừa nữa, bỏ lại một câu mọi người tránh ở phía sau tôi, đi thẳng về phía hư ảo bàn tròn.

Hắn muốn làm gì?

Các vị khách theo bản năng tụ tập lại, ánh mắt đều đi theo bóng lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Vừa vặn lúc này, đợt mưa tên thứ ba ngưng tụ xong, rợp trời rợp đất bắn về phía mọi người.

Các vị khách nữ bọn Tạ Linh Uẩn hét lên một tiếng, theo bản năng xoay người chạy trốn, lại thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn giơ khiên tròn trong tay lên.

Hào quang màu tím đậm dâng lên, dựng thành một tấm khiên tròn thật lớn cao đến trần nhà, chắn toàn bộ mũi tên bên ngoài.

Ầm ầm ầm!

Năng lượng nổ tung vang to như pháo, đinh tai nhức óc, quanh quẩn ở nhà ăn rộng rãi.

Một màn làm người ta ngoài ý muốn đã xảy ra, mũi tên trước đó còn thế như chẻ tre, đạo cụ Thánh Giả cũng ngăn không được, vậy mà lại không cách nào phá hủy khiên năng lượng.

Mũi tên nổ tung hào quang vô cùng chói mắt, vặn vẹo bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng ở trong mắt mọi người, bóng dáng đó lại nguy nga như Thái Sơn, sừng sững bất động.

Trong khoảnh khắc, vầng sáng hoa cả mắt tan đi, tiếng nổ chợt theo đó bình ổn.

Đợt mưa tên thứ ba kết thúc.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm khiên hoàn hảo không tổn hao gì, tấm khiên tròn màu tím đậm kia cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt chậm rãi tiêu tán.

Chống đỡ qua rồi, chúng ta chống đỡ qua mưa tên rồi.

Cách vài giây, các vị khách hoan hô, mấy vị khách nữ càng vui quá mà khóc.

Trầm ổn như mấy vị Thánh Giả bọn Cao Sơn Lưu Thủy, trên mặt cũng khó giấu vui sướng.

“Có loại thần khí này sao không sớm chút lấy ra, hại tôi chết một lần vô ích.” Linh Quân nói thầm một tiếng, suy yếu tựa vào trên người em gái họ.

Khuôn mặt thanh lệ của Diệu Đằng Nhi lộ ra vui sướng sống sót sau tai nạn.

Sau đó cô nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái.

Sau đó, cô chú ý tới, Âm Cơ đã đi lên đón, thấp giọng nói:

“Không có việc gì chứ?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu: “Đáng tiếc chỉ có thể dùng một lần.”

Cô yên lặng thu hồi ánh mắt, không nhìn thêm nữa.

Đoạn Kiều Tàn Huyết nhìn chằm chằm khiên tròn, cực kỳ hâm mộ một phen, áp chế hâm mộ ghen tị trong lòng, hắn cao giọng nhắc nhở:

“Căn cứ quan sát của tôi, trò chơi này càng về sau càng nguy hiểm, nếu chúng ta vẫn không thể tìm ra Thuần Dương chưởng giáo, trò chơi tiếp theo, rất có khả năng đoàn diệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận