Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1823: Mệnh ta do ta không do trời (3)

Tiểu Viên lạnh lùng nói: “Heo cái già làm sao vậy, nam nhân của cô chỉ thích heo nái già, đây là điều chính mồm hắn nói với tôi.”

Mồ hôi lạnh của Trương Nguyên Thanh “Vù” chảy xuống, không phải vì chuyện thích heo cái già, mà là sự tình quá mức quỷ dị hoang đường.

Bọn họ tựa như trúng ma chú biến thân trong câu chuyện trẻ thơ, từ người biến thành heo, càng đáng sợ hơn là, tư duy logic của mỗi người đều rất rõ ràng, lại chưa có ai ý thức được xảy ra vấn đề.

Mỗi người đều kiên định cho rằng mình là một con heo.

“Triệu Thành Hoàng, anh là người sao?” Trương Nguyên Thanh kêu to.

Triệu Thành Hoàng lạnh lùng nói: “Đang yên đang lành, sao cậu có thể mắng heo?”

Trương Nguyên Thanh cũng cuống lên xoay vòng vòng, nôn nóng dụi qua dụi lại.

Ngân Dao quận chúa vội vàng ngồi xổm xuống, miệng heo ngậm một cái loa nhỏ, nhắc nhở:

“Mọi người cẩn thận, bảo vệ tốt bản thân, Nguyên Thủy Thiên Tôn lên cơn điên rồi.”

Cô ngồi xổm là muốn phòng bị cái gì... Trương Nguyên Thanh giận dữ.

Thiên Hạ Quy Hỏa bình tĩnh phân tích: “Yên tâm, Nguyên Thủy Thiên Tôn hẳn là còn chưa tới thời kỳ động dục.”

Trương Nguyên Thanh tức kêu quang quác.

“Ồ, ngươi thế mà có thể bảo trì nhận thức của nhân loại.” Một thanh âm truyền vào trong đầu Trương Nguyên Thanh.

Trong lòng Trương Nguyên Thanh chấn động, “theo tiếng” nhìn về phía một con heo trắng phong lưu phóng khoáng Hạ Hầu Ngạo Thiên.

Trên chân con heo trắng này đeo một cái nhẫn sắt đen.

“Ngươi là?”

Trương Nguyên Thanh dùng phương thức trao đổi của Thần Dạ Du hỏi.

“Chúng ta từng gặp, ở trong địa cung của Thủy Hoàng Đế.” Thanh âm kia trong già nua lộ ra ngưng trọng, “Bây giờ không phải thời điểm ôn chuyện, tình huống của các ngươi rất tệ, nhận thức của mọi người đều bị thay đổi rồi.”

“Đúng vậy, bọn họ cho rằng mình là heo.” Trương Nguyên Thanh vội vàng nói: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tiền bối mau nghĩ biện pháp.”

“Xem ra ngươi cũng chịu ảnh hưởng rồi, trở nên không quá thông minh.” Phương sĩ đời Tần thở dài nói: “Ta không giúp được ngươi, nhưng đại khái đoán ra chuyện là thế nào rồi.”

“Chuyện là thế nào?” Trương Nguyên Thanh theo bản năng truy hỏi.

Hắn quả thật trở nên không quá thông minh, giống với Hỏa Sư, không hiểu liền hỏi, bỏ qua suy nghĩ.

“Đây là một loại nguyền rủa cường đại, nguyền rủa có thể biến người ta thành động vật, Mặc tông dung nhập bí thuật nguyền rủa vào trong cơ quan thuật, người trúng nguyền rủa sẽ sinh ra nhận thức sai lầm, kiên định tin tưởng mình chính là một con heo.” Phương sĩ đời Tần nói:

“Ngươi cho dù nói với bọn họ một trăm lần bọn họ thật ra là người, cũng không có ai sẽ tin tưởng ngươi, bởi vì ta đã từng thử. Tiểu tử ngốc này thế mà lại nói với ta, nhân loại loại động vật ngu xuẩn này, làm sao xứng đánh đồng với heo, đầu heo là đầu thông minh nhất trên đời, mà hắn là thông minh nhất trong heo.”

Lão Phương sĩ thở dài một tiếng: “Cũng may loại nguyền rủa này là có thời gian có tác dụng, sẽ không duy trì quá lâu.”

Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”

“Tốt?” Phương sĩ đời Tần cười ha ha nói: “Ở loại địa phương nguy hiểm này biến thành heo, tốt ở nơi nào? Ngươi thử xem còn có thể mở ra ô vật phẩm hay không, có thể phóng thích kỹ năng hay không?”

Trương Nguyên Thanh thử một lần, mặt heo lập tức tái nhợt, “Không, không mở ra được...”

“Kỹ năng còn có thể thi triển không?”

“Kỹ năng cũng mất rồi...”

Cảm giác nguy cơ trong lòng Trương Nguyên Thanh nháy mắt bùng nổ, ở trong phó bản biến thành heo, lại đánh mất kỹ năng, hầu như chỉ còn đường chết.

Mặt khác, hắn luôn cảm thấy loại cảnh ngộ này rất quen thuộc, trước kia tựa như từng chịu đau khổ tương tự, nhưng não heo không nhớ ra được.

“Hạn chế hẳn là bắt nguồn từ ‘Phi Nhạc’, nhưng trung tâm thật sự của một cửa này là Phi Mệnh, còn nhớ ý tứ Phi Mệnh không?” Phương sĩ đời Tần nói:

“Mệnh ta do ta không do trời. Không tin vận mệnh, mới có thể phản kháng vận mệnh. Không tin mình là heo, mới có thể phản kháng vận mệnh bị người ta xâm lược, đây là khảo nghiệm của Mặc tông.

“Ta đã quên rất nhiều chuyện, cho nên chưa thể sớm cảnh báo.

“Ngươi có thể giữ được bản ngã, nói rõ ngươi là người không tin số mệnh, là kẻ cực đoan nhất kiệt ngạo nhất trong đội ngũ. Chậc chậc, sinh ra kiệt ngạo, một thân phản cốt. Thì ra không phải kêu gào khẩu hiệu, là lời thật lòng nha.”

Vừa dứt lời, đỉnh đầu truyền đến tiếng bánh răng chuyển động “Ong ong”.

Một giây sau, một con rối người cầm cương đao, từ trong lỗ thủng phía trên Anh Gà Đỏ hạ xuống.

Ánh đao lóe lên, chém về phía đầu Anh Gà Đỏ.

Trương Nguyên Thanh sợ hãi biến sắc, ba vó như bay, từ bên cạnh hung hăng húc về phía con rối người.

Rầm!

Lưỡi đao của con rối người hơi lệch, lưỡi đao chém trúng sau lưng Anh Gà Đỏ, giống như dao nung đỏ hồng cắt pho mát, da thịt nháy mắt nứt ra, tính cả xương cột sống bị một đao chặt đứt.

Máu tươi phun trào như suối.

Anh Gà Đỏ theo tiếng mà ngã xuống đất, bốn vó kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm thiết bên bờ vực cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận