Linh Cảnh Hành Giả

Chương 511: Gậy ông đập lưng ông (2)

“Thực quá đáng, một câu đã phê bình sở thích của tôi, lại cạy vết sẹo của tôi.”
Đổi thành tiểu nam sinh da mặt mỏng, lúc này khẳng định quẫn bách vẻ mặt đỏ bừng, nhưng Trương Nguyên là người rất giỏi giao tiếp xã hội, từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ tuyệt đối không xấu hổ, làm nguội lạnh bầu không khí.

Hắn hút một ngụm nước trái cây ngọt ngào, nói:

“Tôi biết cách nói tương tự, một người quan điểm kén vợ kén chồng, xu hướng giới tính, thật ra là ở lúc thơ ấu đã bắt đầu nảy sinh, đến thời kỳ trưởng thành thành hình cùng củng cố, cho nên đại bộ phận biến thái đều có một tuổi thơ bất hạnh, thực sự làm người ta bi thương.

“Bởi vậy phải cho đứa trẻ một tuổi thơ hạnh phúc, đương nhiên, tôi khẳng định không phải biến thái, nhưng tôi quả thật thích phụ nữ trưởng thành, bởi vì ở lúc tôi còn rất nhỏ, cha đã qua đời, liền đặc biệt ỷ lại vào mẹ, nhưng mẹ tôi quay đầu liền vứt tôi đến nhà mẹ đẻ.”

“Tôi từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, thiếu cái gì liền muốn cái đó, đại khái là nguyên nhân này đi.”

Tiểu Viên chỉ là thuận miệng trào phúng, không ngờ hắn thế mà thảo luận, lập tức ngược lại không biết nên nói tiếp như thế nào, liền không để ý tới hắn nữa.

Trương Nguyên Thanh lải nhải nói:

“Dì Tiểu Viên có bạn trai chưa? Từng lập gia đình chưa? Có con chưa?”

Dì Tiểu Viên im lặng một chút, “Cho nên, cậu là muốn theo đuổi tôi sao, theo đuổi một kẻ nghề nghiệp tà ác.”

“Lời này của dì tôi liền không thích nghe, thái độ của tôi đối với nghề nghiệp tà ác, dì hẳn là hiểu biết rất rõ, dì nếu nói như vậy, sẽ làm tôi cảm thấy dì căn bản không tin tưởng tôi.”

“Xin lỗi, là tôi nói sai, cho nên, cậu thật sự muốn theo đuổi tôi?”

“Dì Tiểu Viên bề ngoài xinh đẹp, vóc người lại đẹp, trừ lớn tuổi, thì không có khuyết điểm, nhưng lớn tuổi ở chỗ tôi là điểm cộng.”

“Cho nên?” Tiểu Viên rút ra dao dọc giấy trong ống đựng bút.

“Thì, thì tùy tiện tâm sự thôi.” Trương Nguyên Thanh co được giãn được.

Lúc này, một shipper mặc đồng phục màu lam đi xe điện vào khách sạn.

Anh bạn shipper nổi giận đùng đùng đi vào đại sảnh, hét lên: “Tiểu Viên, tôi không muốn làm shipper nữa.... Nguyên Thủy Thiên Tôn, anh tên khốn kiếp này sao lại ở đây.”

Anh bạn shipper này sắc mặt hơi tái nhợt, mày rậm mắt sáng, tuấn tú mà không âm nhu, là một bé chó săn ánh mắt khí thế bức người.

“Sao cậu lại làm shipper rồi?” Trương Nguyên Thanh kinh ngạc nói.

“Đầu óc ngu ngốc, không có bằng cấp, không có kinh nghiệm làm việc, không làm shipper còn làm cái gì?” Tiểu Viên thản nhiên nói, sau đó cô nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt, lạnh lùng nói:

“Đây là tự do của cậu, nhưng đừng nghĩ tôi cho cậu tiền.”

Khấu Bắc Nguyệt ấm ức nói: “Tôi không phải không làm việc, nhưng shipper thực không có cách nào làm nữa, tôi vừa rồi gặp được một bà dì, cứng rắn kéo tôi vào nhà, nói muốn kết bạn với tôi, mỗi tháng cho tôi hai vạn tệ, dì ấy còn sờ tôi. Tôi nhiều đơn như vậy, làm sao có thời gian nghe dì ấy nói lời thừa, liền chạy, dì ấy quay đầu liền cho ta đánh giá kém, cái công việc vớ vẩn này không có cách nào làm được nữa!”

Đứa nhỏ này vẫn là quá trẻ tuổi, qua vài năm nữa cậu liền biết phú bà tốt... Trương Nguyên Thanh nghe mà ngẩn ra.

Tiểu Viên thì quay đầu nhìn hắn một cái, giống như đang nói, đây mới là quan điểm dựng vợ gả chồng chính xác.

Khấu Bắc Nguyệt tháo xuống mũ bảo hiểm, đặt ở trước quầy, đi thẳng tới bên tủ lạnh, ở giữa đồ uống cùng nước khoáng do dự một phen, cuối cùng lựa chọn nước khoáng 1.5 đồng, ừng ực trút mạnh một ngụm. Hắn thoải mái ợ no một cái, lúc này mới hỏi: “Anh cái tên chết tiệt này sao lại ở đây.”

Tôi là đến cua mẹ cậu... Trương Nguyên Thanh liếc nước khoáng trong tay hắn một cái, nói:

“Cậu nếu thiếu tiền, lại không muốn làm shipper, không ngại linh hoạt thay đổi một lần điểm mấu chốt đạo đức, tìm hiểu một phen phụ cận có quần thể kiếm tiền bẩn hay không, từ chỗ bọn họ ‘mượn’ chút tiền, dù sao tiền này quá nửa là mồ hôi nước mắt nhân dân, không sạch sẽ.”

Khấu Bắc Nguyệt cười nhạo nói: “Chủ ý vớ vẩn gì vậy! Trộm cùng cướp đều phải trừ giá trị đạo đức.”

Trương Nguyên Thanh liền hỏi: “Vụ án Đồng Tước lâu thưởng cậu bao nhiêu giá trị đạo đức?”

“1300.”

“Cậu bình thường sẽ làm chuyện xấu không?”

“Anh tựa như đang vũ nhục tôi.”

“Đúng rồi, cậu đã không làm chuyện xấu, gom nhiều giá trị đạo đức như vậy làm cái gì? Để mốc meo sao? Trộm cắp chỉ khấu trừ 5 điểm giá trị đạo đức, ít nhất số tiền trộm ở trong 10.000 tệ là như thế. Cậu cho dù chỉ tiêu đi một phần ba giá trị đạo đức, cũng đủ cải thiện sinh hoạt.”

Khấu Bắc Nguyệt ngẩn ra, thế mà lại cảm thấy có vài phần đạo lý, nghĩ một chút sau đó nói: “Ngu xuẩn, đây là làm một cú, giá trị đạo đức sẽ có lúc hao hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận