Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1647: Giết người (3)

Trương Nguyên Thanh nâng ngón tay, đè lại mi tâm đau đớn giật giật, cười quái dị vài tiếng “hê hê”:

“Tự nhiên đặc thù, bởi vì hắn là truyền nhân duy nhất của ngũ hành thuật.”

Ngân Dao quận chúa cắn cái loa nhỏ, lộ ra vẻ mặt suy tư, “Tôi hoàn toàn chưa từng nghe sư tôn đề cập, đời Tống còn có ngũ hành thuật.”

“Lão mõ kia thích rúc ở nhà tu luyện, lại chỉ si mê Kim Ô bí thuật cùng a dua nịnh hót, cô ta biết cái rắm.” Giọng điệu Trương Nguyên Thanh tràn ngập khinh thường cười nhạo.

Ngân Dao quận chúa chỉ hận cái loa nhỏ không có công năng ghi âm.

Tiểu Viên thấp giọng hỏi:

“Cậu biết những gì?”

Mọi người đều biết hắn cắn nuốt linh hồn của Mộ Dung Long, đạt được tin tức, nhưng ăn ý không đề cập tới việc này, chủ động không nhìn hắn khác thường, cố ý không đi nhắc tới chuyện ô nhiễm tinh thần, miễn cho kích thích đến Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Tựa như thật cẩn thận không đi kích thích người bệnh tâm thần.

Trương Nguyên Thanh nói:

“Mộ Dung Phú lúc trẻ tuổi, thích chõ mũi vào chuyện người khác, đắc tội nhân sĩ giang hồ, bởi vậy gặp đuổi giết, trốn vào núi sâu rừng già, vào lầm một cái hang núi. Hang núi là một vị ẩn sĩ cao nhân lưu lại, bên trong có một quyển ngũ hành bí tịch, vài món bảo vật, cùng với xương khô tọa hóa của vị cao nhân kia.

Mộ Dung Phú ở trong xương khô phát hiện thần đan âm dương hai màu, hắn thông qua bí tịch biết được, nuốt dùng loại thần đan này, có thể nhanh chóng nhập môn bí thuật ngũ hành.

Vì thế hắn ăn vào thần đan, ở trong hang núi khổ tu ba năm, bí thuật ngũ hành tiểu thành, lúc này mới rời khỏi hang núi, xông pha giang hồ.”

Tiểu Viên gật gật đầu. Hoàng Thái Cực nói:

“Đây là thứ cậu từ chỗ Mộ Dung Long biết đến?”

“Không.” Trương Nguyên Thanh lộ ra một nụ cười quỷ quyệt:

“Là Mộ Dung Phú nói cho tôi biết, Mộ Dung Phú chính là Mộ Dung Long. Mộ Dung Long lúc trước lẻn vào phần mộ tổ tiên, trộm ngũ hành bí tịch, hắn ở trong xương khô của tiên tổ phát hiện một viên thần đan.

Chính là nuốt ăn xong viên thần đan này, hắn mới tu thành bí thuật ngũ hành. Nhưng nuốt dùng thần đan là có di chứng, ý chí của Mộ Dung Phú thức tỉnh ở trong thân thể hắn, cho nên Mộ Dung Long tẩu hỏa nhập ma.”

Nghe được lời này, đám người Hoàng Thái Cực khẽ biến sắc, “Vậy Mộ Dung Phú năm đó?”

“Đúng!” Trương Nguyên Thanh vẻ mặt khoa trương kể chuyện ma dọa người, “Vị ẩn sĩ cao nhân kia, năm đó cũng sống lại ở trong thức hải của Mộ Dung Phú. Ngũ hành tương hóa, sinh sôi không thôi, chính là chỉ ý tứ này.”

“Chẳng qua Mộ Dung Phú rất may mắn, năm đó hắn rời khỏi hang núi, tẩu hỏa nhập ma, ở trong chốn giang hồ lạm sát kẻ vô tội, bị một vị đạo sĩ vân du chế phục, vị đạo sĩ kia tinh thông pháp thuật của Thần Dạ Du, thay hắn tiêu diệt ý chí của ẩn sĩ cao nhân.

Mộ Dung Phú vì không để hậu nhân giẫm vào vết xe đổ, liền lập quy củ không được tu hành bí thuật ngũ hành.”

Ở trong mộ cung tối tăm này, mọi người thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn nụ cười quỷ quyệt, trong lòng phát lạnh một phen.

Thái Long Thần giật mình, nếu tu hành bí thuật ngũ hành, chẳng phải tương đương một loại trường sinh khác?

Đi qua thông đạo, tới gian sau.

Gian sau là hình lục giác, làm kiểu ô che cắt ngắn sáu cánh đều đỉnh nhọn, trên kiến trúc có tranh màu, bốn vách tường cũng có tranh tường màu sắc rực rỡ.

Một cái quan tài đá mở ra trưng bày ở trên nền trung ương, trong quan tài có một bộ xương khô, cùng với sáu món đồ.

Một cây trường kiếm vỏ kiếm mục nát; Một cái chuông đồng thau; Một cái hồ lô màu lửa đỏ; Một dải lụa dài màu đen thêu chỉ vàng; Một cái giỏ trúc.

Cuối cùng là một lệnh bài kim loại chất liệu đồng xanh, nhưng có năm loại màu sắc, bên trên có khắc ba chữ “Bất lương nhân”.

Thái Long Thần nhìn đạo cụ trong quan tài, mắt sáng lên.

Hắn đến đúng rồi.

Nếu hắn một mực tránh ở Kiếm Các, không đến lăng mộ bên này xem xét, cho dù thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua phó bản, cho điểm cũng sẽ rất thấp, không đạt được phần thưởng quá lớn.

Làm phần thưởng trận doanh thắng lợi, đạo cụ trong quan tài phẩm chất tuyệt đối không thấp.

Nhưng khiến hắn động lòng nhất là tấm lệnh bài đồng xanh năm màu kia, năm màu đều có, tuyệt đối không phải vật phàm.

Hoàng Thái Cực tìm kiếm một phen, thất vọng nói:

“Không có bí thuật ngũ hành...”

Mọi người đều rất thất vọng, hiển nhiên, linh cảnh cũng không hi vọng loại bí thuật này bị linh cảnh hành giả đạt được.

Bí thuật trong truyền thuyết chưa xuất hiện ở trong phần thưởng.

Thái Long Thần rất nhanh điều chỉnh tâm tính, ho khan một tiếng, cao giọng nói:

“Chúng ta có thể phân phối đạo cụ rồi, nơi này có sáu món đồ, tính cả Khương Cư bên ngoài, vừa vặn sáu người.”

Hắn biết rõ chọn lựa chiến lợi phẩm loại chuyện này, nhanh tay có chậm tay không có, lấy thân phận địa vị của mình, chỉ cần tay chân đủ nhanh, lấy được thứ mong muốn, người ngoài mặc dù bất mãn, cũng sẽ không cuốn chặt không nhả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận