Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3098: Thần linh (1)

Chờ hắn trở thành Chúa Tể đỉnh phong, hoàn cảnh xung quanh cũng sẽ theo hắn tồn tại, từ từ thay đổi.
Bởi vậy, mỗi một vị Chúa Tể đỉnh phong, Bán Thần, đều là người cô đơn.
Bọn họ không dám ở chung lâu dài với người nhà, lực lượng có thể ảnh hưởng hoàn cảnh, tất nhiên có thể ảnh hưởng con người.
Đại bộ phận kẻ cấp cao, đều sẽ tìm một nơi hiếm thấy dấu chân người bế quan, ngẫu nhiên mới ở chung với người nhà, hoặc là an trí người nhà ở phụ cận.
Ví dụ trong cùng một ngọn núi.
Trương Nguyên Thanh bây giờ có chút lý giải cậu vì sao không có nhà, hắn ban ngày ra ngoài lang thang, ban đêm thừa dịp mợ đi ngủ, cũng ra ngoài lang thang.
Đây là vì phòng ngừa người nhà xuất hiện dị biến, hoặc chết bởi dị biến.
Cũng hiểu lão tổ tông linh cảnh thế gia, vì sao đều là một mình ẩn cư ở tổ trạch.
Trương Nguyên Thanh mở ra bảng bang phái, mở ra phó bản “tòa thành cơ quan Mặc Tông”, biến mất ở phòng tắm.
Chân núi trùng điệp, cửa vào rừng rậm.
Trương Nguyên Thanh mở ra hòm đồ, từ đó lấy ra một cái mũ miện màu vàng hoa mỹ, rủ xuống rèm châu.
Bạch Đế Quan do tơ tằm màu bạc bện thành, khảm kim loại, cảm giác vào tay lạnh buốt, có thể cảm nhận được một sự kiên quyết như có như không.
Đội chiếc mũ này lên, ai nhìn thẳng khuôn mặt người đội, đều sẽ có một loại cảm giác đâm nhói như kim đâm con mắt.
Mấy giây sau, tin tức vật phẩm hiện ra:
Tên: Bạch Đế Quan.
Loại hình: Mũ.
Công năng: Chém đầu.
Giới thiệu: Mũ này do tơ băng tằm bện thành, khung của nó do đài kiếm thượng cổ còn sót lại rèn, chín kiếm sư đỉnh cấp đời Tần ngày đêm lấy kiếm ý nuôi dưỡng, tốn thời gian ba năm mới thành. Ngày đó mũ thành, chín kiếm sư đầu một nơi mình một nẻo, nguyên thần dung nhập trong mũ, trở thành khí linh, mũ này có thể chém đầu, không cách nào phòng ngự, không cách nào tránh né.
Ghi chú 1: Nó là một trong các bộ kiện của Lễ Phục Tế Trời, ba món còn lại là: Giày, đai lưng, áo bào. Nghe nói, tập hợp đủ bộ trang bị bốn món, có thể câu thông Hạo Thiên.
Ghi chú 2: Người đeo mọi lúc gặp oán khí của chín kiếm sư quấy nhiễu, chỉ có đế vương mới có thể áp chế.
Ghi chú 3: Người đeo cần tiếp nhận thống khổ vạn tiễn xuyên tâm.
“Với mình mà nói, oán khí và đau đớn đều không có ý nghĩa...” Trong lòng Trương Nguyên Thanh tự nhủ, oán linh nào không có mắt dám chọc Thần Nhật Du cấp 9, sợ là muốn siêu độ muốn điên rồi.
Hắn hơi cúi đầu, đội lên đạo cụ loại quy tắc tơ băng tằm bện thành Bạch Đế Quan.
Vừa đội mũ miện, trái tim của hắn nhất thời đau đớn kịch liệt, tựa như không tiêm thuốc tê đã khoan tủy chân răng, đau tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh cái loại đó.
Ngay lúc đó, chín luồng âm khí nồng đậm chui vào thức hải, hóa thành chín lệ quỷ quần áo tả tơi.
Đám lệ quỷ ngẩng đầu nhìn về phía vầng mặt trời nguội kia trên không thức hải, tiếng thét chói tai vang lên, hóa thành làn khói tiêu tán. Bọn nó chưa bị siêu độ, nhưng co lại trong Bạch Để Quan, không dám ra ngoài nữa.
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, hòa hoãn đau nhói như thần kinh răng bị máy khoan điện “xoẹt xoẹt”, theo thứ tự lấy ra Pháp Bào Âm Dương, Giày Hậu Thổ cùng Đai Ngọc Thanh Đế.
Hắn muốn mở ra hiệu quả bộ trang bị, thử câu thông Hạo Thiên Thượng Đế.
Gặp một lần vị tồn tại khiến Thủy Hoàng Đế và Bất Lương Soái được lợi không nhỏ này.
“Phù !”
Pháp Bào Âm Dương chia ra thành hai màu đỏ đen, màu đỏ trải ra ở sau lưng, hình thành một cái áo choàng lửa hừng hực thiêu đốt, phần phật tung bay.
Màu đen bám vào trên thân, hóa thành áo bào đen thêu đường vân chim bay màu bạc, trong sự ẩn mình lộ ra quý khí.
Bên hông một cái đai lưng xanh biếc dập dờn tỏa sáng, lộ ra nhu hòa ôn nhuận, trung hòa của áo bào đen thâm thúy cùng áo choàng lửa bá đạo.
Trên chân một đôi ủng dài dệt tơ màu vàng sáng tinh xảo đẹp đẽ, khí tức nặng nề mênh mông.
Mũ miện rủ xuống rèm châu, thì trở thành nét bút vẽ rồng điểm mắt, trực quan nổi bật ra thân phận và khí tượng đế vương.
Ngũ hành tập hợp!
Thổ linh màu vàng nặng nề trải rộng ra ở lòng bàn chân Trương Nguyên Thanh, một mực trải rộng ra, bao trùm toàn bộ phó bản Mặc Tông cơ quan thành, trong tiếng “ầm ầm”, núi cao nhô lên.
Bạch Đế Quan hướng bầu trời phát ra cột sáng màu trắng, cột sáng tán loạn thành ngàn vạn hào quang, rơi vào mặt đất, núi cao, nham thạch bởi vậy sinh ra.
Áo bào đen hóa thành sông lớn cuồn cuộn, treo chính mình ở núi cao, hình thành thác nước, uốn lượn ở mặt đất.
Trong đai lưng ngọc xanh biếc xông ra chim bay thú chạy, bay ra từng đốm sáng màu lục pha tạp, thế là rừng rậm sinh ra, chim thú khắp mặt đất.
Áo choàng lửa “Vù” bốc lên, đốt lên sông núi cùng cánh đồng, thiêu hủy hình ảnh vạn vật bộc phát.
Trong một mảnh tro tàn, mầm cây xanh nhạt phá đất mọc lên, trong vết nứt núi đá thấm ra dòng suối... Một vòng sinh mệnh mới vận động bừng bừng phát triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận