Linh Cảnh Hành Giả

Chương 248: Diệt khẩu (3)

Quan Nhã lập tức gõ mở cửa phòng cách vách phòng tổng thống, mở cửa là một người trung niên mặc âu phục màu đen, dáng người cao gầy, sắc mặt lạnh lùng.
“Các người tìm ai?”

Người trung niên âu phục màu đen ánh mắt sắc bén đánh giá đoàn người.

Quan Nhã nhìn chằm chằm hắn vài lần, xác định đây là một vị Linh cảnh hành giả, lạnh lùng nói:

Chúng tôi là hành giả chính phủ khu Khang Dương, có việc muốn hỏi Hạ Hầu Tân, hắn ở đâu?”

Người của chính phủ... Người trung niên đồ tây màu đen nhíu mày: “Ngài Hạ Hầu Tân ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Quan Nhã lắc đầu: “Hắn không ở trong phòng.”

Người trung niên ngẩn ra một phen, trầm ổn trả lời: “Tôi gọi điện thoại liên hệ một phen.”

Hắn từ trong túi móc ra điện thoại di động, gọi vào số của Hạ Hầu Tân.

Qua một lúc, vệ sĩ cao gầy này buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói:

“Ngài Hạ Hầu Tân hôm nay chưa ra ngoài, ít nhất tôi chưa thu được mệnh lệnh ra ngoài, các người có thể ở chỗ này chờ đợi, cũng có thể đi về trước. Chờ ông ấy trở về, tôi sẽ báo cho ông ấy biết.”

Quan Nhã quay đầu nhìn về phía Phó Thanh Dương.

Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm nói: “Gọi nhân viên quản lý khách sạn, tới đây mở cửa.”

“Các người không thể tự tiện tiến vào phòng của ngài Hạ Hầu Tân.” Vệ sĩ trung niên trầm giọng nói.

“Không phục à, đơn đấu?” Khương Tinh Vệ chống hông, tính tình nóng nảy.

Thập trưởng Đằng Viễn đẩy đẩy mắt kính trên mũi, ánh mắt dại ra nói: “Anh sẽ thay em xin tai nạn lao động.”

“Em rất mạnh, em sẽ không bị thương.” Khương Tinh Vệ không phục thập trưởng Đằng Viễn, lạnh nhạt nói: “Em chỉ là hướng anh báo cho biết phúc lợi của nhân viên.”

“Lãnh đạo tốt!” Trương Nguyên Thanh giơ ngón tay cái: “Lãnh đạo, tôi cảm giác thời tiết có hơi nóng, có thể xin trợ cấp nhiệt độ cao không?”

Thập trưởng Đằng Viễn gật gật đầu, “Quay đầu viết một phần đơn xin cho tôi.”

Phó Thanh Dương yên lặng nhìn một màn này, cân nhắc cần mang đội 2 đánh tan tổ chức lại, hoặc là sớm triệu hồi Lý Đông Trạch hay không. Đợi vài phút, Quan Nhã lấy danh nghĩa nhân viên trị an, dẫn theo một nhân viên khách sạn quay về.

Mọi người tránh đường cho nhân viên, cô lấy ra thẻ nhân viên, quét mở cửa phòng tổng thống.

“Rắc!”

Trong nháy mắt nhân viên vặn ra tay nắm cửa, mọi người ở đây đồng thời phát hiện một “bức tường” vô hình tan vỡ, hóa thành cơn gió nhỏ, cuốn qua hành lang.

Phó Thanh Dương nheo mắt, dẫn đầu bước vào phòng.

Đám người Trương Nguyên Thanh đi theo phía sau hắn, trong phòng khách không có một bóng người. Phó Thanh Dương thân là trưởng quan đứng ở trong phòng, thái độ tiêu cực thiếu nhiệt tình cuộc sống. Đằng Viễn cũng không nhúc nhích, người khác đều tự xem xét nhà vệ sinh, phòng sách, phòng ngủ các nơi.

Khương Tinh Vệ vặn mở cửa phòng ngủ, nhìn thoáng qua bên trong, bỗng nhiên quay đầu, hô lên:

“Hắn ở đây!”

Mọi người lập tức tập trung lại, bức rèm phòng ngủ kéo chặt, ánh sáng tối tăm, một bóng người lẳng lặng nằm ở trên giường,

Linh Quân “Bốp” một tiếng, bật đèn lên.

Người nằm ở trên giường rõ ràng là Hạ Hầu Tân, hắn thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích.

Đội trưởng Thanh Đằng đi giày cao gót tới bên giường, kiểm tra một phen, trầm giọng nói:

Hắn đã chết, căn cứ trình độ cứng ngắc của thi thể phán đoán, ở năm giờ trở lên.”

Hạ Hầu Tân đã chết? Chết ở thời điểm mấu chốt này? ! Trương Nguyên Thanh nhất thời không biết nên vui sướng, hay trầm trọng.

Hạ Hầu Tân chết quá khéo rồi.

Vệ sĩ theo bọn họ vào, nhìn thi thể Hạ Hầu Tân, đầu tiên là khó có thể tin, nghe thấy đội trưởng Thanh Đằng nói, nhất thời hoảng sợ nói:

“Không đúng, lúc chín rưỡi sáng, ngài Hạ Hầu Tân còn gọi bữa sáng.”

Mà thời gian bây giờ là mười một giờ trưa.

Sắc mặt Phó Thanh Dương không thay đổi: “Bạch Long, Thanh Đằng, Khương Tinh Vệ, Đằng Viễn, các người đi ra bên ngoài trước.”

Chờ mấy người này rời khỏi, Phó Thanh Dương đóng lại cửa phòng ngủ, hắn nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, nói:

“Trình độ cứng ngắc của thi thể không nhất định có thể chân thật phản hồi lại thời gian tử vong, còn nhớ rõ Hoành Hành Vô Kỵ là chết như thế nào không?”

Trương Nguyên Thanh chợt hiểu ra: “Giết chết Hạ Hầu Tân, là một vị Thần dạ du?

Phó Thanh Dương khẽ gật đầu: “Cao tầng Hoa Hồng Đêm Tối, chính là Thần dạ du.”

Quan Nhã nhíu mày thật sâu: “Cho nên, Hạ Hầu Tân là bị Hoa Hồng Đêm Tối diệt khẩu?”

Trương Nguyên Thanh nhịn không được nhìn lão ti cơ một cái, những tin tức này, hành giả chính phủ bình thường cũng không có quyền hạn biết, xem ra Quan Nhã âm thầm từ chỗ Phó Thanh Dương đạt được rất nhiều tình báo quan trọng.

Cũng đúng, chị em họ mà.

“Chúng ta vừa giết Hạ Hầu Thiên Nguyên, Hạ Hầu Tân đã bị diệt khẩu? Cái này sao có khả năng, cho dù tình báo tiết lộ cũng không có khả năng nhanh như vậy. Trương Nguyên Thanh cũng coi như tinh thông một ít suy luận, chỉ cảm thấy rất không hợp lý. Lúc này, Linh Quân dựa vào tường, nheo mắt nói:

“Nếu kẻ ra tay là Thần dạ du cao cấp, thì không nhất định cần tình báo nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận