Linh Cảnh Hành Giả

Chương 491: Mạo hiểm (2)

“Ngang!”

Đột nhiên, một tiếng rồng gầm réo rắt trào dâng, quanh quẩn ở thức hải Trương Nguyên Thanh.

Tiếng rồng gầm này như có ma lực tẩy rửa tâm linh, mang linh hồn hắn từ vực sâu sụp đổ kéo lại, suy nghĩ một lần nữa ghép lại, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo.

Hắn đã tìm về ý thức. Một lần nữa nhìn Ma Nhãn Thiên Vương cách mấy mét, nhìn thấy con mắt dựng thẳng đáng sợ kia.

Nó vẫn như cũ làm người ta kinh sợ, làm người ta sợ hãi, nhưng tựa như không đáng sợ như vậy nữa.

Vừa rồi rồng gầm là chuyện gì xảy ra... Trương Nguyên Thanh vừa mờ mịt vừa kinh hỉ, không rảnh đi nghi hoặc, nhanh chóng thi triển Dạ Du, tiến vào ẩn thân, chạy như điên đi.

“Thú vị!”

Ma Nhãn Thiên Vương chưa truy kích, mà là nhếch khóe miệng lên: “Một cái đại học Tùng Hải nho nhỏ, thế mà cất giấu Vũ Sư.”

“Ô ô...” Tiếng gió thê lương càn quét, bầu trời không biết khi nào bao phủ một tầng mây đen, giống như bịt kín, thế giới là một mảng tối tăm.

Cuồng phong bao trùm khu vực này, cây xanh xung quanh Ma Nhãn Thiên Vương đồng thời hướng về một phương hướng cúi mình, thân cây gập thành nửa vòng tròn, bày ra xu thế có thể gãy bất cứ lúc nào. Sinh viên nơi xa, chỗ gần người ngã ngựa đổ, nữ sinh thể trọng nhẹ thậm chí bị thổi bay lên, tiếng thét chói tai không dứt bên tai.

Thủy tinh kiến trúc phụ cận vỡ vụn từng mảng.

Ở trong gió bão như tận thế này, con mắt dựng thẳng trên trán Ma Nhãn Thiên Vương chảy ra dòng nước mắt máu, hoàn toàn sống lại, từ chỗ hốc mắt bắt đầu, lan tràn ra từng đường hoa văn màu đen vặn vẹo, tựa như hình xăm, nhanh chóng lan tràn ở thân thể Ma Nhãn Thiên Vương.

“Này này này!” Ma Nhãn Thiên Vương chống cái chổi, “Đánh nhau thì đánh nhau, lan đến người vô tội, ta sẽ tức giận.” Hắn nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười dữ tợn điên cuồng.

“Phù, phù, phù...”

Trương Nguyên Thanh kéo thân thể bị thương nặng, bộc phát ra cực hạn đời này chưa bao giờ đạt tới, chạy như điên ra khỏi đại học Tùng Hải, hướng về vịnh Phó gia tiếp tục chạy.

Tốc độ của hắn vượt qua xe hơi chạy, dẫn tới người qua đường kinh ngạc nhìn chăm chú, có người hô to gọi nhỏ móc ra điện thoại di động quay chụp, nhưng điện thoại di động vừa lấy ra, người đã không thấy.

Hơn mười phút sau, không biết chạy ra bao xa, Trương Nguyên Thanh dừng lại ở một chỗ công viên yên tĩnh.

Hắn tê liệt ngã xuống ở trên mặt cỏ xanh mơn mởn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, phun ra nuốt vào từng ngụm từng ngụm dưỡng khí, phát ra tiếng thở dốc dồn dập. Hai ba phút sau, hơi thở bình ổn lại rất nhiều, Trương Nguyên rốt cuộc ngưng tụ một tia tinh lực, đánh giá trạng thái của mình.

Bị thương lớn nhất là linh hồn, như đã trải qua một lần đánh nát, tổ chức lại, truyền lại lớn nhất cho thân thể chính là đau đầu, đau đầu như huyệt Thái Dương nứt ra. Không thua gì bệnh cũ tái phát loại đau đầu đó.

Sau đó là nội tạng thân thể có nhiều tổn thương, nhiệt độ cơ thể cực thấp, đây là thái âm chi lực mất khống chế bạo loạn tạo thành.

“Chỉ là một ánh mắt đã thiếu chút nữa giết chết mình, đây là Yêu Mê Hoặc cảnh giới Chúa Tể, đây còn là hắn không tính giết mình, bằng không mình ngay cả đường sống phản kháng cũng không có, trực tiếp hóa thành tro bụi rồi.”

Kinh sợ một lát, hắn nhớ lại tiếng rồng gầm cứu mình.

“Là ai giúp mình? Có thể làm phép cắt ngang Ma Nhãn Thiên Vương, tuyệt đối là cấp Chúa Tể, mình nhớ rõ Quan Nhã hay là Phó Thanh Dương từng nói, đại học Tùng Hải có một vị trưởng lão.

“Cuồng phong cùng rồng gầm, không biết vị trưởng lão kia là nghề nghiệp nào, nhưng khẳng định không phải Hỏa Sư.”

Lúc này, trong túi quần truyền đến tiếng chuông bén nhọn.

Sớm hay muộn phải thay cái nhạc chuông chết tiệt này... Trái tim Trương Nguyên Thanh theo bản năng đột nhiên dừng đập một lần, lấy ra điện thoại di động, biểu hiện người gọi tới: Phó Thanh Dương!

Hắn vội vàng bắt máy, trong loa truyền đến thanh âm có chút như trút được gánh nặng của công tử Phó gia:

“Xem ra trưởng lão Thủy Thần cung ra tay coi như kịp thời.”

Lời này ý tứ là... Trương Nguyên Thanh giật mình: “Là bách phu trưởng thông báo hắn?”

Phó Thanh Dương “Ừm” một tiếng, tuyệt không kiêu ngạo kể công nói sang chuyện khác, “Cậu có bại lộ thân phận hay không?”

“Có.” Trương Nguyên Thanh trong lòng mệt mỏi trả lời.

Hắn thi triển Dạ Du thoát đi hiện trường, khẳng định bị Ma Nhãn Thiên Vương nhìn thấy, sinh viên đại học Tùng Hải, Thần Dạ Du, dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể nghĩ đến là hắn.

Phó Thanh Dương trầm ngâm một phen, “Tư liệu sinh viên của cậu, ở lúc vào Ngũ Hành minh, đã bị tiêu hủy, liệt vào cơ mật. Ma Nhãn muốn thông qua con đường tra ra địa chỉ gia đình của cậu rất khó, có từng hướng bạn học tiết lộ địa chỉ của mình không?”

Trương Nguyên Thanh nhớ lại một lát, lắc đầu: “Không có.”

Ma Nhãn Thiên Vương cho dù biết mình là sinh viên đại học Tùng Hải, nhưng hắn cũng không biết mình là Trương Nguyên Thanh, mà trong hồ sơ trường học, càng không có tin tức của Trương Nguyên Thanh. Chỉ cần về sau không đi trường học, Ma Nhãn sẽ rất khó ở trong khoảng thời gian ngắn tìm được mình, nhưng cái này dù sao không phải kế lâu dài, phiền gã này quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận