Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1907: Như cố nhân đến (2)

“Hơn nửa đêm tuần tra điều tra, không tao nhã một chút nào, phụ nữ thức đêm sẽ tăng tốc già cả.” Tiểu Ma Tiên oán giận nói.

“Mỉm cười đối mặt công tác vất vả chính là tao nhã lớn nhất!” Lý Đông Trạch thản nhiên nói, “Đừng oán giận, đây là làm cho người bên trên xem, con cháu nhân vật lớn mất tích, bên dưới tự nhiên phải sứt đầu mẻ trán, không lẽ ở nhà ngủ ngon?”

“Thập trưởng, anh cho dù ngủ một giấc dài cũng không quan hệ nhỉ, anh chính là bề tôi công huân bồi dưỡng ra Nguyên Thủy Thiên Tôn, đức cao vọng trọng nha.” Tiểu Ma Tiên nói.

“Cô lời này nghe qua cảm giác rất nhiều năm rồi, nhưng rõ ràng mới trôi qua hơn nửa năm.” Lý Đông Trạch thở dài, dừng chân nhìn về phía biệt thự của Phó Thanh Dương, “Bỗng nhiên có chút nhớ lúc còn Nguyên Thủy cùng Quan Nhã, ừm, còn có Tinh Vệ.”

Đáng tiếc bọn họ định sẵn là nhân vật lớn không tầm thường, là đường thẳng giao cắt với mình, sẽ chỉ có tích tắc cùng xuất hiện, sau đó đường ai nấy đi, không có giao hội nữa.

Tiểu Ma Tiên cũng lộ ra nét sùng bái, “Đáng tiếc tôi vào đội quá muộn, chưa gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn trong truyền thuyết, vừa rồi anh cũng chưa để tôi vào biệt thự, tôi còn chưa từng thấy thần tượng đâu. A đúng rồi, Vương Thái nói Quan Nhã xinh đẹp hơn tôi, có phải thật hay không?”

“Vương Thái có chỗ tốt, chính là không biết nói dối.”

“Ài, cho nên mới có thể câu dẫn được Nguyên Thủy Thiên Tôn nhỉ?”

“Cô có địch ý đối với cô ấy?”

“Phụ nữ đối với loại người cùng giới ăn cỏ gần hang trèo cao này đều sẽ có địch ý nha.”

“Quan Nhã cũng không phải là trèo cao, cô ấy là... Bỏ đi, làm việc đi, đừng nói lời thừa.” Lý Đông Trạch cầm gậy chống, tao nhã tiến lên: “Thiên phú của cô không tệ, cố gắng một chút, vẫn là miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ.”

“Thập trưởng, để hôm khác anh dẫn tiến tôi cho Nguyên Thủy Thiên Tôn nha, tôi muốn kết bạn với hắn.”

Đại sảnh tiệc tối.

Các tinh anh trẻ tuổi tham gia yến hội tập trung một chỗ, có người không ngừng dò hỏi, chú ý chặt chẽ sự kiện phát triển; Cũng có người không chút để ý uống rượu, việc không liên quan mình treo lên cao cao.

Nhưng mặc kệ có để ý Diệu Đằng Nhi chết sống hay không, bọn họ đều chưa thể rời khỏi đại sảnh, cần chờ đợi tổng bộ hỏi, phối hợp điều tra sau đó mới có thể rời khỏi.

Linh Quân ngồi ở trên sô pha, cau mày, ánh mắt lo âu, thường thường nhìn chậu hoa bên chân một cái, như đang chờ đợi cái gì.

Trong chậu hoa bên chân gieo trồng một cây giống xanh nhạt, phiến lá màu xanh lục nhạt trong suốt lấp lánh, tràn ngập sinh cơ bừng bừng.

Cái cây giống này đến từ rễ phần chân Diệu trưởng lão, là lực lượng của lão biến thành, khi cần thiết, có thể đảm đương cầu nối câu thông Diệu trưởng lão, cũng chính là phân thân.

Bởi cây giống này là bùa hộ mệnh Diệu trưởng lão ban cho đám con cháu nhưng không thể sử dụng ở trong linh cảnh.

Trong bình tĩnh chờ đợi, cây giống sáng lên hào quang xanh nhạt nhu hòa, thân nó nhanh chóng sinh trưởng, cũng kéo dài ra cành tương tự tay chân, tán cây diễn biến thành “đầu” của nhân loại, phiến lá xanh nhạt chồng lên nhau giống như tóc.

Trên thân cây cách tán cây gần nhất mở ra một đôi mắt thâm thúy.

Một luồng lực lượng mênh mông cường đại, lại tràn ngập sinh cơ thổi quét toàn bộ đại sảnh, khiến các vị khách đã câu nệ khó chịu, lại thư thái cả người.

“Ông ngoại!”

Linh Quân lộ vẻ mặt vui mừng.

Ông ngoại của Linh Quân? Mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía thực vật hình người cao 2 mét, hoảng hốt không ngừng khom mình hành lễ: “Diệu trưởng lão!”

Diệu trưởng lão đảo qua mọi người, ở toàn trường chỉ tạm dừng một lát trên thân hai người trẻ tuổi chưa hành lễ.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên.

Lão thu hồi ánh mắt, nhìn cháu ngoại vẻ mặt đầy bất ngờ giống như tìm được điểm tựa, giọng điệu ngưng trọng, “Ba phút đồng hồ nói xong từ đầu đến cuối sự kiện.”

Linh Quân tốc độ nói cực nhanh, “Lúc chín giờ, cháu phát hiện Đằng Nhi không thấy đâu nữa, mới đầu cho rằng em ấy chỉ là không ở nhà ăn, nhưng mãi đến chín rưỡi em ấy vẫn chưa xuất hiện, gọi điện thoại không có ai nhận, tìm hết biệt thự cũng chưa tìm được, tài xế cùng xe cũng đều chờ ở bên ngoài.”

“Cháu tìm Phó Thanh Dương lấy camera theo dõi, phát hiện em ấy bị một người phục vụ đưa tới phòng cho khách lầu một, sau đó không còn đi ra. Cháu tìm người phục vụ kia hỏi cô ấy chuyện là thế nào, nhưng cô ấy hoàn toàn không nhớ nổi mình từng đưa Đằng Nhi đi, trải qua chúng cháu xác nhận, tinh thần cô ấy bị ảnh hưởng, có thể là thuật thôi miên, có thể là ảo thuật.”

“Có người lợi dụng em gái tai thỏ lừa Đằng Nhi đến phòng cho khách, sau đó đưa em ấy đi. Ông ngoại, cháu nói xong rồi.”

Diệu trưởng lão lạnh lùng nhìn Tiền công tử áo trắng như tuyết trong đám người, nói: “Phó Thanh Dương, người của cậu bị thao túng, cậu không biết? Đằng Nhi mất tích ở trong biệt thự, cậu không biết? Cậu là Thám Báo không phải Hỏa Sư, nếu cậu không cho ra câu trả lời khiến tôi hài lòng, cũng đừng trách bổn tọa hỏi tội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận