Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2248: Người thừa kế kỵ sĩ giáo đình (1)

Không bao lâu, hai nam nhân viên mặc quần áo lao động tới đây, đeo bao tay màu trắng, thật cẩn thận lấy xuống cái chụp thủy tinh công nghiệp.
Phó Thanh Dương chậm rãi đeo bao tay màu trắng, một tay cầm lên đồ đồng xanh đối với người thường mà nói rất nặng nề.

Hắn lật Phượng Điểu Tôn một lần, hàng lông mày kiếm rậm nhíu lại.

Làm Thám Báo, một món đồ đồng xanh nên có sức nặng thế nào, là rất rõ ràng, nếu bên trong có giấu dị vật, vào tay có thể phát hiện.

Nhưng món đồ đồng xanh này hoàn toàn không có bất cứ gì khác thường, chính là một món văn vật quý giá, nhưng cũng bình thường.

Phán đoán mắc lỗi? Phó Thanh Dương một tay cầm món đồ đồng xanh, nhíu mày trầm ngâm, tư liệu trong đầu về Hoắc Chính Khôi nhanh chóng xẹt qua.

Giám đốc cùng các nhân viên bên cạnh thấp thỏm lo âu, kinh hồn táng đảm, nhưng lại không cho mở miệng, làm ra chuẩn bị đồ đồng xanh một khi rơi, liền phi thân tới cứu.

Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, một cánh tay của vị khách nhân tôn quý này không chút sứt mẻ, thế mà còn là quý công tử lực bạt sơn hề khí cái thế?

Lúc này, Phó Thanh Dương lộ ra vẻ mặt giật mình, hắn đã biết huyền cơ ở nơi nào.

Đêm khuya.

Trương Nguyên Thanh bị tiếng chuông chói tai đánh thức, lấy ra điện thoại di động dưới gối xem, người gọi tới là Phó Thanh Dương.

Tinh thần hắn rung lên, lập tức bắt máy:

“Lão đại, có kết quả rồi sao?”

“Chưa có!” Phó Thanh Dương trả lời khiến hắn thất vọng một phen, tiếp theo liền nghe lão đại đổi giọng: “Nhưng có manh mối rồi, cần cậu phối hợp, đưa khối đồng kia đến kho hàng bang phái Bạch Hổ vệ, tôi có cái ý tưởng cần nghiệm chứng.”

“Chờ chút!” Trương Nguyên Thanh vừa nghe điện thoại, vừa mở ra ô vật phẩm, lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, lại mở ra kho hàng bang phái, xin gửi.

Một giây sau, thỉnh cầu thông qua, Mũ Đỏ Nhỏ tiến vào kho hàng bang phái Bạch Hổ vệ.

Lại một giây nữa, Mũ Đỏ Nhỏ biến mất ở trong kho hàng.

“Chờ tin tức của tôi.” Phó Thanh Dương lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ tắt máy.

Bảo tàng kinh thành.

Trong phòng nghỉ, Phó Thanh Dương nắm Mũ Đỏ Nhỏ, run lên, một bóng người từ không gian trong mũ rơi ra.

Mặc quần bò nhạt màu, áo thun màu trắng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, mắt đỏ yêu diễm.

Chính là Ngân Dao quận chúa.

Ngột ngạt trong Mũ Đỏ Nhỏ hơn một tuần, Ngân Dao quận chúa kinh hỉ giơ lên cái loa nhỏ: “Nguyên Thủy Thiên Tôn bảo tôi theo anh lăn lộn?”

Không phải cô... Phó Thanh Dương yên lặng thu hồi cô, lại vung tay.

Ngân Dao quận chúa lại đi ra, vui vẻ giơ cái loa nhỏ: “Nguyên Thủy Thiên Tôn bảo tôi theo anh lăn lộn?”

Phó Thanh Dương trầm giọng nói: “Giao món đồ ra.”

Ngân Dao quận chúa làm bộ ngắm phong cảnh xung quanh.

Da mặt Phó Thanh Dương giật giật, trầm giọng nói: “Tôi sẽ nói cho Nguyên Thủy, về sau định kỳ thả cô đi ra tản bộ.”

“Một lời đã định!” Ngân Dao quận chúa nhanh chóng từ trong túi lấy ra một khối đồng xanh hình quạt, ném ‘bộp’ ở trên bàn.

Phó Thanh Dương thì vung mũ một cái, thu hồi cô, âm thi này của Nguyên Thủy, cũng coi như gần mực thì đen, dần dần học được trơn trượt cùng vô lại của chủ nhân.

Đường đường quận chúa, có tri thức hiểu lễ nghĩa đều bị chó ăn rồi.

Hắn thu mũ về ô vật phẩm, ánh mắt đặt ở trên khối đồng, tập trung tinh thần nhìn kỹ mặt ngoài phù văn dạng nòng nọc.

“Chú văn phong ấn của nghề nghiệp Vĩnh Dạ, cho nên bói toán, xem bói, thôi diễn đều không có khả năng tìm được nó.” Phó Thanh Dương nhìn thẳng những chú văn làm người ta váng đầu kia, vẻ mặt bình tĩnh, tựa như sớm có đoán trước.

Nghề nghiệp Vĩnh Dạ là am hiểu phong ấn nhất trong các nghề nghiệp lớn, phong ấn và ngủ say là năng lực trung tâm của Vĩnh Dạ.

Đã là phong ấn, vậy thì dễ xử lý rồi.

Phó Thanh Dương nắm lên khối đồng, nhẹ nhàng ném lên giữa không trung, khối đồng khi lật, hắn lấy vận tốc ánh sáng rút ra một thanh Ngọc Long Kiếm, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, giữa không trung truyền đến một tiếng vang sắc bén xuyên thủng vàng đá.

Khối đồng bị chém trúng bộc phát ra hào quang chói mắt, chú văn trên đó sáng lên từng cái, tiếp đó hủy diệt.

Khối đồng rơi xuống đất, chú văn biến mất, thay thế vào đó là hoa văn phù điêu hoa mỹ.

Phó Thanh Dương nhặt lên khối đồng, nắm vào lòng bàn tay, chờ đợi vài giây sau, tin tức vật phẩm hiện lên:

“Tên: Thánh Bàn.“

“Loại hình: Chìa khóa.”

“Công năng: Giải phong.”

“Giới thiệu: Một trong ba đại thánh vật của giáo đình, chìa khóa mở ra tàng bảo khố của giáo đình, do các đời giáo hoàng nắm giữ, tất cả tài phú cùng bí mật của giáo đình, đều cần do nó mở ra. Sau khi giáo hoàng đời cuối cùng ngã xuống, Thánh Bàn bị phong ấn.”

“Ghi chú: Mảnh vỡ Thánh Bàn tiếp xúc phong ấn sẽ cảm ứng lẫn nhau.”

Cảm ứng lẫn nhau? Phó Thanh Dương đưa khối đồng hình quạt đến trước Chu Quý Phượng Điểu Tôn, bức tượng đồng xanh chim phượng cao năm mươi xăng-ti-mét đột nhiên bắt đầu chấn động ong ong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận