Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1969: Đêm trước (3)

Nói trắng ra, chính là một người hiền lành không có ai sợ, bởi vậy mọi người bên cạnh hắn đặc biệt ương ngạnh kiêu ngạo.

So sánh với tộc trưởng, người Thanh Hòa tộc càng sợ bộ trưởng bộ điều tra hơn, cũng chính là con trai thứ sáu của lão tổ tông, quyền lực thậm chí cao hơn tộc trưởng.

Vị bộ trưởng kia, lúc này cũng ở phòng tiếp khách, ngồi ở đối diện Liệp Ma Nhân.

Tên của hắn là Ngô Hữu Hoa, Xuân Thần, Mộc Yêu cấp 8. Tuổi xấp xỉ với Ngô A Quý, chòm râu hoa râm tết thành bím tóc xoắn quẩy ngắn ngủn, ánh mắt sắc bén nghiêm khắc, không giận tự uy.

Nhìn qua là biết lão nhân cực kỳ cường thế bá đạo, so với người cháu Ngô A Quý là hai cái cực đoan.

“Là như thế này...” Liệp Ma Nhân mỉm cười nói: “Một tên tội phạm truy nã của Thiên Phạt gần đây lẻn vào tỉnh Bát Quý, chúng tôi suy đoán hắn có thể sẽ ẩn núp ở trong Thập Vạn Đại Sơn.”

Tộc trưởng Ngô A Quý chưa nói chuyện, bộ trưởng điều tra Ngô Hữu Hoa trầm giọng mở miệng:

“Thiên Phạt là muốn bảo chúng tôi hỗ trợ điều tra ở trong núi?”

Liệp Ma Nhân gật đầu: “Đúng vậy.”

Không đợi Ngô Hữu Hoa mở miệng, hắn quay đầu nhìn ba tên cấp dưới một cái.

Ba người bọn Osment ăn ý mang hòm bảo hiểm kiểu xách tay bên chân đặt lên bàn, bật khóa ‘rắc’, từng tập tiền giấy màu xanh lục đặt chỉnh tề ở trong hòm.

Liệp Ma Nhân thành khẩn nói: “Nơi này có 3 triệu tiền đặt cọc đô la Mỹ, sau khi sự việc kết thúc, chúng tôi sẽ trả 5 triệu đô la Mỹ khoản cuối nữa. Điều phân bộ Thanh Hòa phải làm là hỗ trợ tìm người, cùng với phong tỏa Thập Vạn Đại Sơn, cấm đoán bất luận kẻ nào ra vào.”

Tổng cộng 8 triệu đô la Mỹ, dựa theo tỉ suất hối đoái bây giờ, chính là hơn 50 triệu nhân dân tệ.

Ngô Hữu Hoa hài lòng gật đầu: “Được, nếu cần Chúa Tể ra tay, vậy phải thêm tiền.”

Liệp Ma Nhân tự tin cười: “Không cần!”

Đúng lúc này, bên ngoài phòng tiếp khách đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động chói tai.

Ngô Hữu Hoa nhíu mày, khiển trách: “Vân Mộng!”

“Xin lỗi xin lỗi, lục thúc công cháu không phải cố ý nghe lén, cháu đi luôn bây giờ.”

Vân Mộng ở cửa bịt điện thoại di động chạy đi, cô chạy mãi ra khỏi biệt thự, tới bên một chỗ vườn hoa yên tĩnh, nhận cuộc gọi, thấp giọng nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn? Anh thế mà chủ động liên hệ tôi, anh vừa rồi thiếu chút nữa hại tôi bị chú Sáu trách phạt.”

“Xin lỗi, tôi không biết cô có việc.” Bên kia truyền đến chất giọng đàn ông động lòng người của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Vân Mộng mím môi, “Cũng, cũng không phải việc gì lớn đâu, anh, anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Không có việc gì, đoạn thời gian trước công vụ quấn thân, gần đây rảnh rỗi, liền nhớ tới còn có một chiến hữu xinh đẹp đáng yêu, cho nên đánh tiếng, gần đây như thế nào?” Trương Nguyên Thanh cười nói.

Vân Mộng từ nhỏ lớn lên trong núi sâu, nào từng trải qua loại viên đạn bọc đường này, trong lòng có chút mừng thầm, “Gần đây tốt lắm nha, ban ngày nuôi heo chăn bò, bồi dưỡng thảo dược, buổi tối ở nhà xem phim. Đúng rồi, tôi sắp cấp 5 rồi, hì hì.”

“Lợi hại lợi hại, không hổ là thiếu nữ thiên tài cùng tôi dũng mãnh xông pha Nhai Sơn Chi Hải.” Trương Nguyên Thanh từng bước tăng mạnh thế công: “Tôi ở quan phương từng thấy không ít nữ tinh anh, nhưng kẻ có thể so sánh với cô ít ỏi không có mấy.”

Vân Mộng cười khanh khách nói: “Làm gì có, luận thiên phú cùng thực lực, Âm Cơ mạnh hơn tôi nhiều lắm, cô với cô ấy quan hệ hẳn là không tệ nhỉ?”

“Âm Cơ? Ha ha, tôi cũng sắp quên cô ấy rồi, sau khi kết toán xong chia tay đã không liên hệ với cô ấy nữa, trái lại anh, khiến tôi thỉnh thoảng nhớ tới.”

Trương Nguyên Thanh theo học tra nam tình thánh, rõ ràng nhất những cô gái nhỏ không rành thế sự này thích nghe cái gì.

Nụ cười khóe miệng Vân Mộng không tự giác mở rộng, vui vẻ nói: “Nói chuyện với anh thật dễ nghe, nhưng tôi sẽ không bị anh lừa.”

“Tôi lừa cô làm gì?” Trương Nguyên Thanh đột nhiên thở dài một tiếng: “Tôi gần nhất cũng phiền chết rồi, nói không chừng phải thân bại danh liệt.”

Nụ cười của Vân Mộng đột nhiên biến mất, quan tâm nói: “Làm sao vậy?”

“Còn không phải người Thiên Phạt, hội giao lưu ngày hôm qua biết chứ, quan phương chúng ta thảm bại, tên Hải Yêu kia đánh bại Hỏa công tử còn chưa đủ, muốn khiêu chiến tôi. Cô biết tôi mới vào cấp 6, khẳng định không phải đối thủ của hắn, một khi thua, chẳng phải chính là thân bại danh liệt sao?” Trương Nguyên Thanh nói.

Vân Mộng vừa nghe, đầu tiên là cùng chung mối thù hừ một tiếng, sau đó trấn an: “Anh yên tâm, bọn họ không có thời gian tìm anh gây phiền phức.”

“Ồ? Vì sao?” Trương Nguyên Thanh ra vẻ kinh ngạc.

Vân Mộng hạ giọng, lén lút nói: “Nói riêng cho anh thôi, đội ngũ Thiên Phạt ở nhà tôi nè, vừa tới phân bộ Thanh Hòa chúng tôi.”

Trương Nguyên Thanh liền thuận thế hỏi: “Ồ, Thiên Phạt đến nhà các cô làm gì?”

“Tôi vừa rồi chính là đang nghe lén chuyện này, nói là muốn mời chúng tôi hỗ trợ lục soát Thập Vạn Đại Sơn, giúp bọn họ bắt tội phạm truy nã, còn cho chúng tôi 3 triệu đô la Mỹ tiền đặt cọc đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận