Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2188: Phòng cho thuê (2)

Có thể nháy mắt chế phục đồng bạn, kẻ địch ít nhất là Siêu Phàm đỉnh phong, người trung niên cũng là cấp 3, nhưng hắn là Phong Pháp Sư, đơn đả độc đấu rất khó chiến thắng nghề nghiệp tà ác, lại nói mang theo vật phẩm cơ mật bên người, không tiện chiến đấu.

Dưới loại tình huống này, chế tạo hỗn loạn, kéo dài thời gian là lựa chọn tốt nhất.

Một bên khác, người đàn ông bụng phệ nâng tay phải, hất nhẹ một cái, vòng đá ruby trên cổ tay chợt lóe hào quang.

Nhất thời, hai lưỡi đao gió “ăn ý” hướng lên hướng xuống, một cái chém trúng trần nhà cao 7-8 mét, một cái chém trúng sàn đá cẩm thạch, chế tạo ra vết chém nhợt nhạt.

Người đàn ông bụng phệ không quan tâm ánh mắt mờ mịt lại kinh ngạc của du khách quanh mình, sải bước đuổi theo người trung niên cầm túi công văn, đồng thời khiến dây xích trên cổ tay sáng lên.

Một giây sau, người trung niên giống như mất đi cảm giác phương hướng, đột nhiên chạy sang trái, sau đó va vào tường, liền lại chạy sang phải, lại đụng vào tường thủy tinh.

Người đàn ông bụng phệ nhân cơ hội áp sát.

Thấy Hú Tửu Giả tới gần, người trung niên run sợ, vừa lớn tiếng cảnh báo, vừa bảo người xung quanh báo cảnh sát, đồng thời mang túi công văn trong tay hung hăng đập về phía người đàn ông bụng phệ.

Chậc, nhận biết sai lệch... Trương Nguyên Thanh nhịn không được ở trong lòng “chậc” một tiếng, ánh mắt đặt ở trên cổ tay người đàn ông bụng phệ.

Tính tới trước mắt, kỹ năng người đàn ông bụng phệ bày ra, phân biệt là cảm quan mất cân bằng, nhận thức sai lầm, đều là năng lực giai đoạn Siêu Phàm, chẳng qua dây xích trên cổ tay hắn tựa như có công năng tăng phúc, nghề nghiệp hợp pháp cùng cấp bậc hoàn toàn không thể phản kháng.

Nhìn túi công văn đập về phía mình, người đàn ông bụng phệ lộ ra nụ cười đắc ý thực hiện được, nháy mắt tiếp nhận túi công văn, đồng thời chạy gấp vài bước, nhảy lên tung một cước, đạp về phía ngực người trung niên.

Người trung niên ngây ra tại chỗ, bày ra trạng thái say rượu rất nhỏ.

“Rầm!”

Trong tiếng thân thể va chạm nặng nề, người đàn ông trung niên bị một cước đạp bay ra ngoài.

Người đàn ông bụng phệ thì cầm túi công văn xoay người bước nhanh rời đi, ở lúc hắn đi ngang qua bên người Annie cùng Trương Nguyên Thanh, Trương Nguyên Thanh thò chân ra.

“Rầm!”

Gã mập nặng trăm cân nặng nề ngã trên đất, túi công văn trong tay rời tay, trượt ra xa mấy mét.

Người đàn ông bụng phệ nhe răng trợn mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt, không biết mình vì sao sẽ ngã xuống.

Trương Nguyên Thanh đã dùng ảo thuật che giấu động tác của mình.

Nhưng hắn không có thời gian đi suy nghĩ loại chuyện này, du khách xung quanh có người đã lấy ra điện thoại di động chuẩn bị báo cảnh sát, có người đi thông báo nhân viên cảnh vụ sân bay.

Hắn phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Người đàn ông bụng phệ vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi nhặt túi công văn, lại thấy một bàn tay vượt trước hắn, nhặt lên túi công văn.

Chủ nhân cái tay kia là một người đàn ông phương đông da vàng mắt đen, rất trẻ tuổi, ngũ quan tuấn lãng, khí chất ôn hòa.

“Con lợn da vàng, đưa đồ cho ta!” Người đàn ông bụng phệ hai mắt trừng trừng, bày ra vẻ mặt hung ác, uy hiếp, vươn tay muốn đi đoạt túi công văn trong tay Trương Nguyên Thanh.

“Đây không phải thứ của ngươi.” Trương Nguyên Thanh lui về phía sau một bước, cơ bắp phần chân phồng lên, chân phải chợt bắn ra.

Bốp!

Một cú đá chân cao đá vào cằm người đàn ông bụng phệ, đá máu cùng răng phun tung tóe.

Người đàn ông bụng phệ “Ô” một tiếng, ngửa mặt ngã xuống, phát ra một tiếng vang trầm thật lớn.

Trương Nguyên Thanh một tay kéo hành lý, một tay cầm túi công văn, sải bước tiến lên, đá từ bên vào huyệt Thái Dương người đàn ông, đá hôn mê người đàn ông bụng phệ.

“Annie!” Trương Nguyên Thanh nhìn về phía chuỗi dây trên cổ tay gã bụng phệ, ra hiệu nàng thu chiến lợi phẩm.

Annie ngầm hiểu, nhanh chóng tháo vòng tay xuống, thu vào túi xách phụ nữ.

Lúc này, người đàn ông trung niên bụng bị đạp một cước, đã hơi hồi lại, nội tạng bị hao tổn một chút, nhưng còn có thể miễn cưỡng hành động.

Hắn ôm bụng, thất tha thất thểu chạy tới, đề phòng đánh giá Annie cùng Trương Nguyên Thanh, nói: “Chào cậu, đây là đồ của tôi.”

Khi nói chuyện, hắn vừa bảo trì cảnh giác, vừa đánh giá quanh mình.

Sân bay Diaz đầu mối giao thông then chốt như vậy, Thiên Phạt cùng Giáo Hội Hải Thần đều sắp xếp tiểu đội hành giả trực, có thể chạy tới bất cứ lúc nào, nếu hai vị trước mắt là kẻ địch, điều hắn cần phải làm là kéo dài thời gian.

“Tôi biết đây là đồ của anh.” Trương Nguyên Thanh ném túi công văn qua.

Người đàn ông trung niên vui sướng tiếp nhận, cách da thuộc sờ sờ thứ bên trong, sau khi xác nhận không có sai lầm, lộ ra nụ cười chân thành cảm kích:

“Cực kỳ cảm tạ hai vị hỗ trợ... Hai người cũng là linh cảnh hành giả nhỉ?”

Câu phía sau kia, hắn không tự giác hạ giọng.

Trương Nguyên Thanh mỉm cười gật đầu: “Tôi đến từ đại khu thứ hai, ID linh cảnh là Thông Thiên Giáo Chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận