Linh Cảnh Hành Giả

Chương 193: Giết địch (1)

Đây là bị người ta gậy ông đập lưng ông rồi nhỉ... Trương Nguyên Thanh tuy thiếu kinh nghiệm, nhưng không ngốc, hắn nhìn thoáng qua các đồng bạn sắc mặt ngưng trọng, nhưng lặng lẽ không nói, đè ép trở về điểm khả nghi trong lòng.
Bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này.

Tiếng bước chân “Thùng thùng” quanh quẩn ở trong hoàn cảnh yên tĩnh, một quái vật hình người cao lớn xuất hiện ở bên lan can.

Nó bề ngoài cực kỳ xấu xí, có cái miệng sắc bén như côn trùng, cái mũi hơi phẳng, con ngươi dựng thẳng màu hổ phách, cao hai mét, ngoài thân màu nâu đậm bao trùm chất sừng dạng vảy, tựa như mặc một tầng giáp chắc chắn.

Móng tay nó đen nhánh bén nhọn, dễ dàng cào ra vết cào ở trên lan can.

“Lũ sâu bé bỏng đáng thương của ta, anh dũng hi sinh, chúng nó không chết uống, bởi vì tranh thủ được đầy đủ thời gian cho ta, xuất hiện đi, các đồng bạn của ta.” Trong miệng quái vật hình người này phát ra tiếng của Hoành Hành Vô Kỵ.

Ba mặt hành lang chữ “Hồi”, ba con quái vật chậm rãi đi ra.

Chúng nó phân biệt là:

Cô gái xinh đẹp thân người bụng nhện, nửa thân trên là thân thể mềm mại da thịt trắng bóng, không một mảnh vải, bầu ngực đầy đặn lõa lồ, bộ dáng diễm lệ. Dưới rốn, là thân nhện mập mạp, tám cái chân nhện như sắt thoải mái đâm xuống đất, bề mặt tường.

Người côn trùng thể trạng to lớn, như nhân loại đứng thẳng, có cơ bụng cùng cơ ngực cuồn cuộn, đầu gối gập ngược, cơ phần chân cường tráng, ẩn chứa sức bật đáng sợ, phía sau lưng là cánh vỏ tỏa ra hào quang, cứng rắn.

Quái vật chiều dài thân thể gần mười mét, đầu người thân rắn, thân thể hắn quấn thành vòng, bao trùm vảy màu xanh đen, thân thể vươn ra khỏi lan can, thè lưỡi hướng phía mọi người bên dưới.

Ba quái vật này đều có một điểm giống nhau, ánh mắt tràn ngập thô bạo, thiếu lý tính của nhân loại.

“Bọn họ đều là nô bộc của Phán Quan Mắt Quỷ, lực lượng Chén Thánh Sa Ngã tra tấn bọn họ, vì sống sót, cam nguyện bị ta cải tạo, săn giết các ngươi đổi lấy công huân.” Hoành Hành Vô Kỵ cười nói.

Nô bộc của Phán Quan Mắt Quỷ? Nô bộc giống với Âu Hướng Vinh? Trong đầu Trương Nguyên Thanh chỉ còn một cái ‘Đệch’.

Đám người Thanh Đằng, Đường Quốc Cường sắc mặt biến đổi hắn.

“Ta thích vẻ mặt của các ngươi, hôm nay các ngươi đều phải chết, ai cũng không giữ lại được, ta nói!” Hoành Hành Vô Kỵ mở ra cái miệng dữ tợn.

Khu Phụng Hoa, một nhà xưởng bỏ hoang.

Phó Thanh Dương mặc đồ tây màu trắng, đứng ở tầng hai tòa nhà hành chính, nhìn đoàn xe bao vây nhà xưởng, nhíu mày nói:

“Nhà xưởng này đã bỏ hoang rất nhiều năm, không có dấu vết con người hoạt động, anh xác định Hắc Vô Thường xuất hiện ở nơi này?”

Ở phía sau hắn, là Linh Quân mặc áo đơn rộng thùng thình, tóc hỗn độn, còn có một người trung niên mặc đạo phục màu trắng, hình dáng khuôn mặt vuông vắn.

Người trung niên nhíu mày, ánh mắt có chút hoang mang, “Cơ sở ngầm của Bách Hoa hội bắt giữ được, xuất phát từ bảo hiểm, tôi điều lấy camera theo dõi quanh thân, quả thật đã phát hiện Hắc Vô Thường.”

Phó Thanh Dương liếc hắn một cái lạnh như băng: “Hắc Vô Thường sẽ bị camera theo dõi quay chụp được?”

Người trung niên khẽ biến sắc.

Linh Quân lười biếng gãi gãi đầu, nhún vai nói: “Trúng kế rồi, Hắc Vô Thường là cố ý dẫn chúng ta tới, không, có phải bản thân Hắc Vô Thường hay không còn không nhất định, nhưng, dẫn chúng ta tới làm cái gì?”

Phó Thanh Dương trầm ngâm vài giây, khuôn mặt lạnh lùng bỗng thay đổi: “Linh Quân, theo tôi trở về.”

Hắn trực tiếp từ lầu hai tung người nhảy xuống.

Linh Quân ngẩn người, hắn rất ít thấy Phó Thanh Dương hoảng hốt, khẩn trương như thế.

Nếu chỉ là một Vu cổ sư cấp 3, mặc dù đối phương giá trị kinh nghiệm đạt tới 90%, bằng vào “chiến thuật biển người”, hành giả chính phủ cũng có thể đánh gục gã, độ khó bắt sống tương đối lớn, nhưng cũng có thể làm được.

Nhưng bây giờ đối mặt là bốn kẻ địch mạnh, cục diện liền khác, ai là thợ săn, ai là con mồi, thật đúng là khó nói.

Trong lòng Trương Nguyên Thanh âm thầm cảnh giác, cảm giác được sự việc khó giải quyết, nhưng cũng chưa hoảng, yên lặng tới gần Lý Đông Trạch cùng Quan Nhã. Hắn có rất nhiều con bài chưa lật có thể thi triển, một khi tình huống xoay chuyển nhanh chóng, hắn sẽ ưu tiên bảo vệ hai người.

Đội trưởng Thanh Đằng khuôn mặt xinh đẹp ngưng trọng, ánh mắt đảo qua ở trên người bốn tên “cổ thú”, trầm giọng nói:

“Bạch Long, to con, hai người phối hợp cuốn lấy Hoành Hành Vô Kỵ. Lý Đông Trạch, anh né tránh cao, đối phó cô gái nhện kia. Tôi đến đối phó con côn trùng kia, Đường Quốc Cường, con rắn kia giao cho anh.

“Quan Nhã, cô bắn tốt, phụ trách bắn rỉa trợ giúp. Nguyên Thủy, cậu phụ trách đánh lén, tự do phát huy. Người khác đều tự lựa chọn một đội trưởng giúp đỡ, chú ý đội hình phối hợp.

“Chờ giải quyết xong ba con quái vật, lại hợp sức vây giết Hoành Hành Vô Kỵ.”

Mọi người đồng thanh nói: “Rõ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận