Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2127: Chỉ mành treo chuông (3)

“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?” Khấu Bắc Nguyệt khẩn trương, quýnh lên liền ho khan, ho tới mức mắt giăng kín tơ máu, giống bệnh nhân phổi giai đoạn cuối.
Trong phòng khách truyền đến một tiếng cười nhạo.

Virus của hắn, nào phải sinh mệnh nguyên dịch có thể cứu chữa.

Hào quang trong mắt Khấu Bắc Nguyệt tối đi, ngược lại là nhóc mập con mắt xám xịt vậy mà lại một lần nữa dấy lên ánh sáng.

“Lão, lão đại... Thời gian của tôi không nhiều nữa, anh nghe tôi nói, nghe tôi nói.” Nhóc mập nhìn hắn, nhìn rất chuyên chú, rất nghiêm túc, trong thanh âm của hắn có lực lượng:

“Tôi cảm ứng được, ta cảm ứng được cảm xúc của hắn, hắn là hướng về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn đến, hắn sẽ không lập tức giết sạch chúng ta, đây là hi vọng duy nhất của anh với Tiểu Viên, cô ấy cấp bậc cao nhất, anh thể chất mạnh nhất, các người sẽ không lập tức chết.

“Đợi lát nữa, tôi sẽ bám trụ hắn, tôi có thể cầm chân hắn hai giây, sau đó, anh lập tức mang theo Tiểu Viên đi, không thể để Nguyên Thủy Thiên Tôn tới đây nữa, họ Thái sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Nội tạng hắn đã suy kiệt, còn có thể nói nhiều như vậy, đại khái là hồi quang phản chiếu.

Đôi mắt Khấu Bắc Nguyệt đỏ rực, “Phải chết cùng chết.”

“Lão đại, lão đại, trước nay đều là tôi nghe anh, lần này, anh nghe tôi một lần, nghe tôi một lần.” Nhóc mập chống đỡ người dậy, thất tha thất thểu chạy ra ngoài, “Anh cho tôi một cơ hội chuộc lỗi, xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý tiết lộ tin tức của mọi người.”

Hắn vẫn luôn rất để ý chuyện này.

Hắn chạy ra khỏi phòng, giống như chiến sĩ bi tráng, hướng tới kẻ địch không thể chiến thắng khởi xướng xung phong.

“Rầm!”

Vừa lao ra khỏi phòng, thân thể Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí liền vô lực ngã xuống, biến thành một thi thể.

Nhưng linh hồn bất khuất giãy thoát thể xác trói buộc, linh thể của nhóc mập vừa hiện lên, liền đưa tay lấy ra một con búp bê vải xấu xí, mắt búp bê vải là chữ X đơn sơ, miệng là một đường thẳng.

Đây là đòn sát thủ của hắn, tiêu hao phẩm đạt được trong một cái phó bản Thánh Giả cấp A là Đồng Tử Nguyền Rủa.

Nó có thể phóng ra nguyền rủa đáng sợ, cho dù là Chúa Tể cũng đừng nghĩ bình yên vô sự, nhưng trả giá của nguyền rủa là sinh mệnh.

“Ta lấy linh hồn nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi hồn phi phách tán giống ta, không được chết tử tế!” Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí lạnh lùng nói.

“Miệng” Đồng Tử Nguyền Rủa bỗng mở ra, một hơi nuốt vào linh hồn Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí.

Ngay sau đó, trên người búp bê vải dâng lên ngọn lửa màu đen, nhanh chóng đốt cháy thành tro tàn.

Một giây sau, trên người Sóng Dữ Vô Tình bốc lên ngọn lửa màu đen, thiêu đốt thân thể, cũng thiêu đốt linh hồn.

Khấu Bắc Nguyệt nước mắt rơi như mưa, bất chấp bi thương, lảo đảo chạy ra khỏi phòng, cúi người nhặt lên vũ khí rơi dưới đất, kích hoạt năng lực “Kho Máu” của vũ khí.

Yêu Mê Hoặc khát máu cuồng bạo, hắn tạm thời áp chế ảnh hưởng xấu bệnh tật mang đến, như bò tót phá vỡ phòng Tiểu Viên.

Ở cửa thấy cô hơi thở mong manh, hôn mê bất tỉnh.

Khấu Bắc Nguyệt lập tức ôm lấy Tiểu Viên, vẻ mặt nổi hung lao về phía ban công, hướng ra ngoài tòa nhà nhảy xuống.

Nhưng mà, hắn đụng vào một tầng mô mỏng vô hình.

Tầng mô mỏng đó do nước cấu thành, bịt lại ban công, mắt thường khó thấy, chỉ có khi đụng vào mới có thể hiện ra.

Khấu Bắc Nguyệt và Tiểu Viên bị bắn trở về, song song ngã xuống đất.

Tiểu Viên lặng lẽ tỉnh lại.

“Buồn cười!” Tiếng Sóng Dữ Vô Tình từ phòng khách truyền đến, hắn đã dập tắt lửa trên người, cái gọi là đòn sát thủ, một Thánh Giả cấp 4 hiến tế sinh mệnh chế tạo nguyền rủa, cũng chỉ khiến hắn đau vài giây mà thôi, “Là cái gì cho ngươi cảm giác, ta sẽ quên phong tỏa nơi ở? Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ Nguyên Thủy Thiên Tôn cứu viện là được, đương nhiên, các ngươi có lẽ không sống đến lúc đó.”

Vẻ mặt Khấu Bắc Nguyệt đầy tuyệt vọng.

Ý thức của Tiểu Viên càng lúc càng mơ hồ, nhịp tim càng lúc càng thong thả, thể trạng của Thông Linh Sư tự nhiên không thể đánh đồng với Yêu Mê Hoặc.

Cô đã ngửi được khí tức Thần Chết, chuyện cũ ở giờ khắc này hiện lên như đèn kéo quân, nhìn lại cả đời, có quá nhiều không cam lòng cùng tiếc nuối, có quá nhiều oán giận cùng thù hận.

Nhưng ở sau khi gặp được hắn, lệ khí trong lòng liền dần dần bình ổn.

Buổi tối ngày đó, ngày đó buổi tối... Nếu giữ hắn qua đêm, thì tốt rồi.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phòng ngủ, đi giày vàng tươi, thân khoác pháp bào hoa mỹ, hông đeo đai ngọc màu xanh.

Rõ ràng là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Khấu Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, thứ cuồn cuộn trong lòng không phải hi vọng, vui sướng, mà là ấm ức cùng bi thương. Tựa như đứa nhỏ bị bắt nạt gặp được người lớn trong nhà, nước mắt tràn mi mà ra.

Thiếu niên mười bảy tuổi này đau đớn khóc thành tiếng, mặt đầy nước mắt, nức nở nói: “Lương Thần đã chết, Đồng Đồng đã chết...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận