Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1272: Tình báo của anh Binh (3)

Người Triệu gia mới vừa đi, bên ngoài liền nổi lên gió lớn, tiếp đó hạt mưa lộp bộp rơi xuống, mặt đường ngoài cửa tiệm bắn tung tóe lên mưa bụi mênh mông.
Liên Tam Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước quầy thu ngân, tặc lưỡi nói:

“Đạo cụ hai loại hình thái? ? Quả nhiên là cực phẩm, ừm, Triệu Phi Trần đoán hẳn là không sai, cái này còn là đạo cụ loại quy tắc nhỉ?”

“Miễn cưỡng tính vậy, nhưng không phải quy tắc đặc biệt cường đại. Trương Nguyên Thanh khiêm tốn một câu, nhanh chóng thu đạo cụ lại.”

Liên Tam Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh nói:

“Biết quy củ trong tiệm của chị chưa? Kẻ tự tiện ra tay, chết.”

Thấy người trẻ tuổi cách mấy mét chút không hoảng hốt, cô lại cười nói:

“Nhưng cậu đả thương người Triệu gia, tâm tình chị không tệ, ngoại lệ tha cho cậu một lần.”

Trương Nguyên Thanh lập tức khom người: “Đa tạ bà chủ.”

Dứt lời, hắn mang theo Hoa Hồng Máu rời khỏi cửa hàng, lúc này đã là mưa to như trút nước, kèm theo cuồng phong, mưa to như hạt đậu rơi chênh chếch vào ngõ nhỏ, làm quần áo hai người ướt đẫm.

Trong ngõ nhỏ hệ thống thoát nước thô lậu, chỉ vài phút, hai bên mặt đường đã đọng thành vũng nước nông.

Trương Nguyên Thanh rời khỏi Vạn Bảo ốc, đi chưa được mấy bước, chợt nghe đỉnh đầu sấm vang cuồn cuộn, tiếp đó một tia chớp tráng kiện đánh xuống, trúng đỉnh đầu của hắn.

Không xong, quên trả giá của Pháo Lôi Bạo rồi... Thân thể Trương Nguyên Thanh chợt cứng ngắc, kịch liệt co giật, tóc dựng thẳng lên từng sợi, da thịt khuôn mặt ở nháy mắt cháy đen, toát ra máu tươi.

Hắn cứng ngắc ở tại chỗ mấy giây, thân thể căng thẳng mới thả lỏng, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, tế bào ở trong sét đánh tử vong cả mảng lớn.

Cái này không đủ để lấy mạng hắn, nhưng khiến hắn bị thương không nhẹ.

Mới vừa ở trước mặt người Triệu gia đùa giỡn uy phong một hồi, liền bị tai họa bất ngờ này, làm màu bị sét đánh trong truyền thuyết. Trương Nguyên Thanh đơn giản lau lau vết cháy đen trên mặt, mang theo Hoa Hồng Máu tiếp tục tiến lên.

Trương Nguyên Thanh rẽ qua một chỗ ngoặt, nhìn thấy một bóng dáng đứng phía trước.

Hắn một thân áo trắng phẳng phiu, chống một cây dù lớn màu đen, đứng ở trong mưa gió, đứng ở trong ngõ nhỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào phía trước.

Giông tố mùa hè rất gấp, hắn lại rất yên tĩnh, tỏ ra không hợp với thế gian đục ngầu.

Hắn đứng ở nơi đó, là một phong cảnh khó nói thành lời.

Trương Nguyên Thanh bỏ lại âm thi, lon ton chạy qua, trên mặt tràn đầy nụ cười:

“Lão đại, anh tới rồi! !”

Đối với điều này, hắn sớm có đoán trước.

Liên Tam Nguyệt là người giữ chữ tín, đã thu tiền, thì nhất định sẽ làm việc.

Phó Thanh Dương là người bao che khuyết điểm, chỉ cần thu được tin nhắn, thì nhất định sẽ tới đây.

Vừa rồi Liên Tam Nguyệt nhắc nhở đối với Triệu ngũ gia, cùng với Triệu ngũ gia gặp thời thay đổi, nhanh chóng rời khỏi, đều chứng minh Phó Thanh Dương ngay tại phụ cận.

Đây cũng là nguyên nhân Trương Nguyên Thanh vừa đánh đau Triệu Phi Trần, vừa hướng Triệu Hồng Chính bóp cò súng.

Hắn có tự tin.

Phó Thanh Dương khẽ gật đầu, thản nhiên nói

“Sao biến thành chật vật như vậy.”

“Là đạo cụ trả giá, lão đại, tôi luyện ra một món đạo cụ cực phẩm, quay về cho anh xem xét.” Trương Nguyên Thanh vẻ mặt đầy nịnh nọt

“Không có hứng thú.”

“Tôi biết anh không thiếu đạo cụ, nhưng đạo cụ này thực con bà nó cực phẩm.”

“Đừng nói lời thừa, cầm ô.”

“Vâng! !”

Trong từng câu từng lời, hai người dần dần đi xa, biến mất ở trong ngõ nhỏ.

Vạn Bảo ốc, Liên Tam Nguyệt đứng ở sau quầy thu ngân, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm ông lão trong cửa hàng.

Ông lão này cùng Triệu ngũ gia giống nhau, mặc đường trang tinh tế cùng giày vải dệt thủ công, hai tay chống gậy chống đầu rồng, ánh mắt đạm bạc, chăm chú nhìn Liên Tam Nguyệt như đối mặt đại địch.

Lão chiều cao trung đẳng, đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt giăng kín nếp nhăn, mi tâm có một nốt ruồi thịt đỏ tươi.

Tướng mạo phú quý khôn kể.

“Chuyện Trần nhi ta nghe nói rồi.” Ông lão thản nhiên nói: “Nó đắc tội con nơi nào? ?

Liên Tam Nguyệt ‘a’ một tiếng:

“Tôi đang giúp ông dạy cháu nội, Triệu Phi Trần trời cao đất dày, làm thổ hoàng đế Hoa Đô mười mấy năm, liền thực cho rằng mình có thể coi trời bằng vung? ? Hôm nay may mắn gặp là Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu là nghề nghiệp tà ác, nó đã mất mạng.”

“Vừa lúc mượn cơ hội này cho nó biết, chỉ chút thiên tư yếu đến đáng thương đó của nó, so sánh với con cưng của trời thật sự, chẳng tính là gì hết.”

Ông lão thở dài, một lời nói toạc ra: “Con ghen tị nó.”

Liên Tam Nguyệt cười khanh khách, nhưng trong đôi mắt đẹp lại không có nửa phần ý cười, chỉ có hận ý cùng bi thương, Triệu Vô Địch ơi Triệu Vô Địch, ông vẫn là tự cho là đúng giống như trước đây, ghen tị? ?

Hắn không xứng, ông lại càng không xứng. Tôi chỉ là chán ghét hắn, càng chán ghét ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận