Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1496: Đoạt xá (4)

Tống Mạn nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua Tôn Miểu Miểu, lắc mông đi về phía cửa, vặn tay nắm cửa.

Tôn Miểu Miểu ở phía trong phòng ngủ, không nhìn thấy cảnh tượng ở lối đi, chỉ có thể nghe thấy Tống Mạn cùng người đàn ông đối thoại:

“Sao cậu lại tới đây? Đêm nay tôi phải trông coi Tôn Miểu Miểu, cũng không rảnh rỗi thoải mái tiếp cậu.”

“Một đêm cuối, cô giáo không muốn phóng túng một phen sao?”

Người tình của cô Tống Mạn? Nam học viên nào? Tôn Miểu Miểu nghe có chút quen tai, nhưng không nhớ nổi là ai, dù sao cô và nam học viên hầu như không có lui tới.

Trừ mấy người đó của tiểu đội địa cung.

“Cái này không thể được.”

Tiếng của Tống Mạn vừa vang lên, liền im bặt.

Tôn Miểu Miểu nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, tiếp đó có tiếng người ngã xuống.

Trong lòng cô rùng mình, sau đó, thấy một bóng người đi vào.

“Là ngươi?”

Tôn Miểu Miểu thấy rõ dung mạo người tới, khẽ biến sắc.

Phòng 612.

Thiên Hạ Quy Hỏa chân đạp lên ngực Tam Dương Khai Thái Thái, trong lòng bàn tay phun ra đao lửa đỏ rực, chém xuống một chân cuối cùng của gã.

Triệu Thành Hoàng yên lặng thu hồi đạo cụ, Trương Nguyên Thanh thì tay không, đứng ở một bên.

Chiến đấu nháy mắt kết thúc, một Sơn Thần bị thương đối mặt ba người giáp công, hầu như không có sức khống trả đã bị chế phục.

Thiên Hạ Quy Hỏa lòng dạ độc ác quyết đoán vô cùng, chém Tam Dương Khai Thái Thái thành cây côn người.

“Nếu ngươi không phải người mặc giáp, Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ cung cấp Sinh Mệnh Nguyên Dịch khôi phục thương thế của ngươi, chẳng qua, ta cảm thấy không cần thiết.” Thiên Hạ Quy Hỏa dùng đao lửa chỉ về phía cổ họng Tam Dương Khai Thái Thái:

“Ta có thể xác định, chính là ngươi!”

Câu “Các ngươi đến rồi” kia của Tam Dương Khai Thái Thái lúc trước, khiến Thiên Hạ Quy Hỏa xác nhận thân phận của đối phương.

Xích Diễm Ly Hỏa Đao, không tệ, lúc này mới vài ngày, hắn đã nhập môn pháp thuật đó, gã này tuy là sỉ nhục của Hỏa Sư, nhưng thiên phú mạnh thái quá... Ánh mắt Trương Nguyên Thanh từ trên đao lửa dời đi, nhìn về phía Tam Dương Khai Thái Thái, nói:

“Ngươi có cái gì muốn nói?”

Tam Dương Khai Thái Thái nằm thẳng dưới đất, tay chân bị chặt đứt, trên mặt không thấy chút đau đớn nào, cười hê hê nói:

“Các ngươi tìm lầm người rồi, mặt khác, ta không phải Tam Dương Khai Thái Thái, ta chỉ là một cô hồn dã quỷ.”

Khi nói chuyện, lại một tiếng cười âm trầm lạnh lẽo từ sau lưng hắn truyền đến:

“Nhiệm vụ của chủ nhân đã đạt thành.”

Thiên Hạ Quy Hỏa nhíu mày, hất nhẹ mũi chân, lật úp Tam Dương Khai Thái Thái, lưng hướng lên trên, đao lửa dọc theo xương cột sống cắt một cái.

Đồng phục của học viện Tần Phong rách ra, lộ ra máu thịt bên trong, chỉ thấy lưng hắn có một mặt quỷ dữ tợn xấu xí, ngũ quan mơ hồ, hơi nhô lên, giống như phù điêu máu thịt.

Xung quanh mặt quỷ là những mạch máu màu xanh đen kia, nối tiếp xương sống.

Mặt quỷ nhếch miệng, cười âm trầm lạnh lẽo điên cuồng:

“Các ngươi chết chắc rồi, chờ chủ nhân mang tới bộ giáp kia, tất cả mọi người đều phải chết.”



Ký túc xá giáo viên.

Tôn Miểu Miểu kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, nói:

“Ngươi chính là người mặc giáp, thành viên Ám Dạ Mân Côi.”

Người này ngũ quan tuấn tú, không thích nói cười, khí chất dương cương, giống như bộ đội đặc chủng trẻ tuổi, đây là khí chất chỉ Kiếm Khách có.

Chính là Nhâm Quân Tử.

Nhâm Quân Tử nhếch khóe miệng: “Rất kinh ngạc sao, cũng đúng, đối với các người mà nói, hiềm nghi lớn nhất hẳn là Tam Dương Khai Thái Thái.”

“Tam Dương Khai Thái Thái cái gì, ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Tôn Miểu Miểu co rúm lại về phía cửa sổ, ánh mắt liên tiếp liếc bóng đêm thê lương ngoài cửa sổ, nói:

“Ngươi muốn bảo vật trong địa cung phải không, không sai, đều ở trên người ta, nếu ngươi giết ta, mọi thứ đều sẽ trở về linh cảnh, ngươi cũng đừng mong đạt được. Còn có, ngươi đã làm gì Tống Mạn?”

“Ta chỉ là đánh ngất cô ấy, Thú Vương có năng lực chết mà sống lại, giết cô ta quá mức trì hoãn công việc.” Nhâm Quân Tử mỉm cười:

“Ngươi là đang đợi đồng bạn của mình sao, cũng đúng, ngươi lựa chọn bó tay chịu trói, là vì câu ta ra. Ta đoán một chút ngươi có mấy đồng bạn, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẳng định có, ừm, còn có Hạ Hầu Ngạo Thiên, Triệu Thành Hoàng, Thiên Hạ Quy Hỏa.”

Tôn Miểu Miểu kinh ngạc trợn to mắt: “Ngươi, ngươi biết hết rồi?”

“Buổi chiều mới biết được.” Nhâm Quân Tử chỉ chỉ vành tai, cười ha ha nói:

“Chỉ cần xác nhận Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng ngươi, liền có thể biết còn có những đồng bạn nào. Ta là Kiếm Khách, chi tiết người khác không nhìn thấy, ở trong mắt ta, đều rõ ràng hết, ví dụ như tai nghe.”

Trong lòng Tôn Miểu Miểu trầm xuống, quả nhiên, liền nghe Nhâm Quân Tử nói:

“Đồng bạn của ngươi sẽ không đến đây, linh phó bọn họ sắp xếp ở bên ngoài sớm đã thu hồi.”

Thấy Tôn Miểu Miểu vừa sợ vừa nghi vừa mờ mịt, Nhâm Quân Tử từ trong túi lấy ra một cái la bàn hoàng kim, nói:

“Dưới quy tắc, không ai có thể chống lại, ngươi hẳn là rất tò mò ta là như thế nào ảnh hưởng viện trưởng cùng ngươi nhỉ?”

Nói xong, hắn xoay mặt la bàn, hướng về Tôn Miểu Miểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận