Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1914: Lễ vật (1)

“Ma Quân là hướng văn phòng cảnh sát nào báo án?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

Diệu Đằng Nhi lắc đầu: “Hắn sẽ không nói cho ta biết loại chi tiết này, bởi vì vậy sẽ làm ta khóa mục tiêu bối cảnh gia đình cùng thân phận chân thật của hắn.”

Trương Nguyên Thanh “Ừm” một tiếng, xem như đã tiếp nhận ý kiến của cô, “Còn gì không?”

Diệu Đằng Nhi lập tức nói: “Có, còn có. Ma Quân từng đi hải ngoại.”

“Ta biết, hắn là được Hiệp Hội Mỹ Thần mời, đi hải ngoại ngủ với gái. Ừm, nói chuẩn xác, là vượt biển đi ngủ vị hội trưởng phong hoa tuyệt đại vưu vật kia.” Trương Nguyên Thanh a một tiếng:

“Cái loa nói hết cho ta biết rồi.”

Nào ngờ Diệu Đằng Nhi lắc đầu: “Không, hắn đi hải ngoại có nguyên nhân khác.”

Đột nhiên, tiếng “đát đát” thanh thúy từ ngoài cửa sổ truyền đến, hai người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đôi giày khiêu vũ màu đỏ mới tinh tỏa ra ánh sáng đỏ u ám, giẫm lên cửa sổ sát đất bóng loáng dốc đứng, xuất hiện ở trong tầm nhìn của bọn họ.

Đôi mắt đẹp của Diệu Đằng Nhi nở rộ ra thần thái lóa mắt, trái tim điên cuồng đập thình thịch.

Cô nhận ra đôi giày khiêu vũ này, giày khiêu vũ màu đỏ của Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Cũng chính là nháy mắt giày khiêu vũ màu đỏ xuất hiện, một ánh sao như mộng ảo từ trong phòng dâng lên, hóa thành một thanh niên tuấn tú.

Hắn vừa xuất hiện, liền phẫn nộ quát:

“Cẩu tặc, ngươi dám tổn thương một sợi tóc của Đằng Nhi muội muội, bản Thiên Tôn lột da của ngươi.”

“Là ngươi, Nguyên Thủy Thiên Tôn!” Truyền nhân Ma Quân kia sợ hãi biến sắc, giận dữ hét: “Nguyên Thủy Thiên Tôn chết tiệt, ngươi phá hỏng của ta chuyện tốt, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Dứt lời, cũng hóa thành một ánh sao, tiêu tán ở trong phòng khách sạn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn chạy tới chưa truy kích, lập tức chạy vội tới bên giường, bế Diệu Đằng Nhi lên, vẻ mặt thương tiếc: “Đằng Nhi muội muội, cô không sao chứ!”

Thanh âm dịu dàng, vẻ mặt quan tâm, bờ ngực vững chãi mạnh mẽ, cho Diệu Đằng Nhi cảm giác an toàn mãnh liệt.

Dũng sĩ giết ác long cứu công chúa cũng chỉ đến thế này thôi.

Trong lòng Diệu Đằng Nhi ấm ức, sợ hãi cùng nghĩ mà sợ, một hơi bùng nổ hết ra, tựa vào trong lòng hắn khóc toáng lên.

Trương Nguyên Thanh thì dịu dàng kéo váy dài xuống, che đi đôi chân đẹp thon dài của cô, thuận tiện lưu luyến ngắm bàn chân tinh xảo linh lung trắng nõn một lần.

Lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ồn ào hỗn độn.



Phòng giường lớn của khách sạn, ánh đèn sáng tỏ.

Nhân viên quan phương đi theo đến đều bị đuổi lui đến hành lang, trong phòng chỉ có bốn người, một cái cây.

Trương Nguyên Thanh và Phó Thanh Dương đứng ở bên cửa sổ, Linh Quân và phân thân Diệu trưởng lão đứng ở bên giường.

Diệu Đằng Nhi vành mắt ửng đỏ ngồi ở mép giường, trong tay cầm khăn tay, cái mũi đo đỏ, ở sau khi xác nhận mình an toàn, cô khóc toáng lên một trận, bây giờ cảm xúc vừa mới ổn định.

Thấy cháu gái ngoại đã khôi phục bình tĩnh, Diệu trưởng lão trầm giọng nói:

“Biết là ai bắt cóc cháu không?”

Cảm xúc Diệu Đằng Nhi vừa mới ổn định, suýt lại một lần nữa sụp đổ, cắn chặt cánh môi: “Là truyền nhân Ma Quân...”

“Cái gì?” Linh Quân kinh hô thành tiếng, “Em xác định là truyền nhân Ma Quân?”

Trương Nguyên Thanh và Phó Thanh Dương “phối hợp” lộ ra vẻ chấn kinh.

Ánh mắt Diệu trưởng lão ngưng trọng.

Diệu Đằng Nhi nghiến răng nghiến lợi:

“Em rất xác định!

Hắn có đạo cụ của Ma Quân, hơn nữa không chỉ một món, mặt khác, hắn còn biết một ít chuyện tương đối riêng tư, những việc này chỉ có em cùng Ma Quân biết.”

Sắc mặt Linh Quân khó coi, “Nếu chỉ có em cùng Ma Quân biết, hắn lại làm sao mà biết được?”

Diệu Đằng Nhi do dự một phen, “Ma Quân có một đạo cụ ghi lại tin tức, hắn thường thường mang theo trên người, chỉ có người kế thừa di vật của Ma Quân, mới có khả năng biết những việc đó.”

Cô chưa nói món đạo cụ đó có thể ghi lại audio, phương thức ghi lại tin tức có thể có rất nhiều loại, ghi lại audio mà nói, khó tránh khỏi sẽ làm người ở đây liên tưởng đến phương diện nào đó.

“Không, vẫn là không có khả năng!” Linh Quân vẫn không tin, “Ma Quân trở về linh cảnh suýt soát một năm rồi, truyền nhân Ma Quân thiên phú xuất chúng nữa, cũng không có khả năng là Thánh Giả.”

“Không sai!” Phó Thanh Dương gật đầu: “Phó bản giết chóc một năm chỉ mở ra hai lần, cuối năm trước, giữa năm nay tấn thăng Thánh Giả chỉ có từng đó, nhưng bên trong không có một ai phù hợp.”

“Có kẻ phù hợp.” Diệu trưởng lão quay đầu, nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Xa cuối chân trời gần ngay trước mắt.”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói:

“Diệu trưởng lão lúc này đã mưu tính trả thù? Chậc chậc, quả nhiên là quan càng lớn lòng dạ tầm mắt càng hạn hẹp. Linh Quân, anh cũng nhìn thấy ông ngoại mình đức hạnh thế nào rồi, tương lai nếu là lại xảy ra chuyện không thoải mái, anh đừng trách tôi, hai lần cứu Đằng Nhi, tôi đã hết lòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận