Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1355: Xin Tiểu Viên giúp đỡ (2)

“Địa chủ phú giáp thiên hạ, đi trong nhà tá điền nhà chỉ có bốn bức tường cầu tài, hợp lý sao?”

Quan Nhã khẽ nhíu đuôi lông mày, không khỏi trầm ngâm hẳn lên, “Cậu là nói?”

Trương Nguyên Thanh gật đầu:

“Trừ phi, cổ đại đảo quốc tồn tại thứ khiến Thủy Hoàng đế cũng thèm nhỏ dãi, bởi vậy hắn mới sẽ phái Từ Phúc ra biển tìm kiếm.”

Quan Nhã cảm thấy có lý: “Nếu như vậy chúng ta phải ngược dòng lịch sử trước đời Tần, ngược dòng đến thời đại thần thoại. Nhưng thần thoại tuy trên trình độ nhất định phản ứng lịch sử của người tu hành cổ đại, lại tồn tại rất nhiều tin tức giả dối bịa đặt, chưa chắc có thể cung cấp giá trị hữu dụng cho chúng ta.”

“Cái này không quan trọng, chỉ cần biết đảo quốc có bảo vật là được. Chúng ta là đang tìm kiếm động cơ hợp lý cho Từ Phúc ra biển.” Trương Nguyên Thanh không rối rắm đề tài này, tiếp tục nói:

“Từ Phúc mang theo đồng nam đồng nữ ra biển, thành công đến đảo quốc, cùng tìm được bảo vật Thủy Hoàng đế khát vọng, có thể là thuốc bất tử, có thể là thứ khác.”

“Nhưng Từ Phúc chưa mang nó về Trung Nguyên, hắn nổi lên lòng tham, muốn độc chiếm thứ nơi đó, vì thế ở lại đảo quốc, thành lập Takama-ga-hara, trở thành thổ hoàng đế, cùng linh cảnh hành giả đi theo cùng nhau cai trị đảo quốc.’

“Nghe qua rất hợp lý.” Quan Nhã một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm, tò mò nói:

“Cậu cảm thấy cái gọi là bảo bối là gì, thật là thuốc bất tử trong truyền thuyết?”

“Không rõ, có thể là thuốc bất tử, cũng có thể, ra biển tìm thuốc là vì ngụy trang che giấu mục đích chân thật. Chẳng qua, khẳng định là bảo vật giá trị liên thành, lúc đó Thủy Hoàng đế thống nhất thiên hạ, dưới trướng kỳ nhân dị sĩ vô số, dạng bảo vật nào không có? Có thể khiến hắn hưng sư động chúng cắt cử Từ Phúc ra biển tìm kiếm, giá trị món đồ vật đó, chỉ sợ so với chúng ta tưởng tượng còn cao hơn.” Trương Nguyên Thanh nói:

“Chị Quan Nhã, tôi tính tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng cần đề cao thù lao, cũng yêu cầu tiến vào Takama-ga-hara.”

Vào Takama-ga-hara? Quan Nhã nhất thời nhíu mày:

“Nguyên Thủy, cậu có thể thông qua một đồ đằng, trong thời gian ngắn nghĩ đến những thứ này, Thiên Hạc tổ điều tra Takama-ga-hara tiếp cận một thế kỷ, cậu cảm thấy bọn họ không nghĩ tới?”

“Ba món thần khí sợ chỉ là kèm theo, thứ bọn họ thật sự muốn, là thứ kia khiến Từ Phúc ruồng bỏ Thủy Hoàng đế, đây cũng là nguyên nhân Thiên Hạc tổ không muốn bị Thiên Phạt biết đến.”

“Đạo lý tương tự, bọn họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng để Phó Thanh Dương đi Takama-ga-hara, nhưng nếu cậu đi một mình, lại quá nguy hiểm.”

Lời ngầm của cô là, nếu Nguyên Thủy cố ý muốn tới Takama-ga-hara, lúc đó, Thiên Hạc tổ rất có thể giết người diệt khẩu.

Trương Nguyên Thanh tán đồng ý kiến của cô, hỏi: “Vậy chị cảm thấy là bỏ qua tốt hơn?”

“Loại kỳ ngộ này nếu bỏ qua, quả thật quá đáng tiếc, để chị nghĩ một chút.” Quan Nhã nói thầm: “Cái này cần đánh cờ. Nếu Phó Thanh Dương ở đây, hắn nhất định có thể cho ra biện pháp, tiểu tử này sở trường nhất chính là đấu tranh chính trị dơ bẩn.”

Cô nhíu đôi lông mày tinh xảo, trầm ngâm đến trầm ngâm đi, hồi lâu sau, mắt sáng lên, cười nói:

“Có biện pháp rồi, ừm, nếu chúng ta cố ý tới đó, khẳng định không thể để cao thủ đi qua, nếu không Thiên Hạc tổ sẽ cá chết lưới rách, tiết lộ bí mật Takama-ga-hara cho Thiên Phạt, nếu Thiên Phạt nhúng tay, chúng ta ngay cả canh cũng không được uống.”

“Nhưng một mình qua đó quá nguy hiểm, chị khẳng định không đồng ý cậu đi, chớ quên, cậu là Thần Dạ Du đó, cậu có thể sai khiến âm thi hoặc linh phó tới, để ‘sủng vật’ chịu chết, mình bàng quan, đây mới là cách chơi chính xác của Thần Dạ Du. Không phải sao?”

“Hơn nữa, âm thi và linh phó chiến lực có hạn, chung quy không bằng chủ nhân, Thiên Hạc tổ cũng sẽ thả lỏng đề phòng, khả năng thỏa hiệp cực lớn.”

Cô càng nói mạch suy nghĩ càng rõ ràng:

“Mặt khác, bọn họ cũng không dám giết âm thi, linh phó của cậu diệt khẩu, bởi vì cái này không có ý nghĩa. Cậu có thể ký kết hiệp nghị với bọn họ, thương lượng phân phối bảo vật bên trong như thế nào, thích hợp làm ra nhượng bộ, chị nghĩ Thiên Hạc tổ sẽ đồng ý.”

“Ý tưởng rất tuyệt.” Trương Nguyên Thanh nâng lên khuôn mặt trái xoan của Quan Nhã, hung hăng hôn một cái.

Tuy là rác rưởi Tiền công tử khâm điểm, nhưng tốt xấu gì xuất thân linh cảnh thế gia, so với dì trẻ ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào kia trong nhà đáng tin hơn nhiều.

Hắn xoay người đi đến cửa phòng chiếu phim, mở ra cửa cách âm nặng nề, thò đầu nhìn.

Chỉ thấy trong phòng khách, Ryo Asano đứng thẳng, hai tay nắm giao nhau ở phía trước, cầm túi da, một tư thế đứng của cô gái ngoan ngoãn.

Tạ Linh Hi mặc chiếc váy nhỏ, đang vây quanh cô đi thong thả, ánh mắt sáng quắc đánh giá, giống con chó săn nhỏ đánh giá con mồi, hoặc kẻ địch.

“Ryo Asano, tiến vào.”

Trương Nguyên Thanh hô một tiếng, lui về phòng chiếu phim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận