Linh Cảnh Hành Giả

Chương 114: Manh mối của anh Binh (1)

Hiển nhiên, bọn họ cho rằng anh Binh chết bởi linh cảnh, không có ý nghĩa điều tra.
“Quả thật đã tra ra vài thứ...” Lý Đông Trạch tìm từ một lát, nói:

“Lôi Nhất Binh mạng lưới quan hệ tương đối đơn giản, hắn tính cách quái gở, độc lai độc vãng, không thân cận với bạn học. Cậu ta ở trong trường học rất hạ thấp thu mình, chưa từng gây chuyện, nhưng đồng nghiệp phân bộ Hàng thành sau khi xâm nhập điều tra, phát hiện trong ba năm qua, có hai người từng trêu chọc cậu ta, đều lấy phương thức hợp lý nào đó tử vong.”

Trương Nguyên Thanh nghe xong nhíu mày, chờ Lý Đông Trạch nói xong, lập tức phản bác:

“Không đúng, anh Binh làm người chưa nói tới khéo léo, nhưng tuyệt không quái gở, làm việc cũng không dính dáng gì tới hạ thấp thu mình. Tôi và anh ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rất quen thuộc, anh ấy người này, tính tình nổi lên, ngay cả ‘Mày nhìn gì’ cũng lười nói, trực tiếp ra tay.”

Về phần hành vi nghi ngờ giết người của anh Binh, không biết tình hình cụ thể, hắn không phản bác, cũng không đánh giá.

“Cậu đây là nói hỏa sư nhỉ...” Lý Đông Trạch nhịn không được lẩm bẩm, ho khan một tiếng, kéo về đề tài nói: “Cho nên, Lôi Nhất Binh trong miệng cậu và Lôi Nhất Binh trong ấn tượng của các sinh viên không giống nhau, cậu cảm thấy là ai xảy ra vấn đề.”

Trương Nguyên Thanh trầm mặc một phen: “Có lẽ, là anh Binh xảy ra vấn đề.”

Lý Đông Trạch ‘ừm’ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý, phân tích:

“Cậu cùng cậu ta học cùng trường cấp ba, cậu ta nếu có khác thường, cậu không có khả năng không cảm giác được. Cũng chính là nói, biến hóa của Lôi Nhất Binh, là ở lúc vào đại học bắt đầu.

“Tốt nghiệp cấp ba đến khai giảng đại học trong khoảng thời gian này, cậu ta khẳng định đã gặp chuyện gì, mới dẫn đến tính tình thay đổi hẳn. Nhưng nhân tố trong đó quá nhiều, nếu không có nhiều manh mối hơn, không thể nào phỏng đoán.”

Trương Nguyên Thanh tán thành cách nói của Lý Đông Trạch, nhưng có chuyện hắn không nghĩ ra, lấy giao tình thân như anh em của mình cùng anh Binh, anh Binh sau khi trở thành linh cảnh hành giả, thế mà cũng không nói cho hắn.

Linh cảnh cũng không có cơ chế gạt bỏ, nếu ngươi muốn, thậm chí có thể cầm loa đi khắp thế giới tuyên truyền linh cảnh.

Tuy sẽ không có ai tin tưởng

“Còn không?”

“Có, nhưng không biết có tính không...” Lý Đông Trạch trầm ngâm một phen, mới nói: “Lôi Nhất Binh có thói quen ghi nhật ký không.”

“Thời buổi này người đứng đắn nào viết nhật ký chứ.”

“Đồng nghiệp Hàng thành ở trong ký túc xá của cậu ta phát hiện sổ nhật ký, tần suất viết nhật ký của cậu ta không cao, nhưng ở trước khi mất tích, một đêm trước khi gửi thẻ nhân vật cho cậu, cậu ta đã viết một đoạn nhật ký.”

“Sổ nhật ký của anh ấy ở đâu?”

“Sổ nhật ký ở ký túc xá đại học của cậu ta, đồng nghiệp phân bộ Hàng thành từng kiểm tra, cảm thấy nhật ký không có giá trị, nhưng ở dưới yêu cầu của tôi, bọn họ chụp ảnh, tôi bây giờ gửi cho cậu.” Lý Đông Trạch nói:

“Nếu nhớ không lầm, ngày mai chính là ngày thứ mười bốn cậu từ ‘đường hầm Xà Linh’ đi ra.”

“Vâng!”

Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, hoặc là đêm nay vào linh cảnh, hoặc là ngày mai vào linh cảnh.

“Linh cảnh mở ra sẽ có một đoạn thời gian giảm xóc ngắn ngủi, cậu nhớ gọi điện thoại báo cáo cho tôi, hoặc là gửi cho Quan Nhã.”

“Biết rồi.”

Hai người kết thúc trò chuyện, Trương Nguyên Thanh mở phần mềm nói chuyện phiếm, tiếp thu được tệp nén Lý Đông Trạch gửi đến.

Sau khi giải nén, hắn nhận được ba mươi mấy bức ảnh.

Trương Nguyên Thanh ngồi ở cạnh bàn, đọc nhật ký, tần suất viết nhật ký của anh Binh quả thật không cao, có khi theo tuần, có khi theo tháng, viết cũng đều là một ít việc vặt.

Trương Nguyên Thanh mới đầu đọc rất nghiêm túc, chờ sau khi xác nhận nhật ký trước đó không có giá trị gì, trực tiếp lật đến một bức ảnh cuối cùng.

“Sáu tháng cuối năm phải thực tập, thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, sắp từ biệt con đường sinh viên, đi vào xã hội. Đêm qua mộng về, nhớ tới thơ ấu cùng Nguyên Tử ở trong ngõ, nhớ tới cùng hắn vụng trộm lật xem sách cấm, nhớ tới chuyện cũ cùng hắn lừa bố mình, lừa cậu hắn tiền tiêu vặt, nhớ tới cùng hắn cùng nhau chơi... Trò chơi.”

Nội dung rất ngắn gọn, ít ỏi vài câu.

Trương Nguyên Thanh chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động thật sâu, bỗng dựa vào ghế dựa lưng, nhắm mắt lại.

Anh Binh quả nhiên để lại manh mối cho mình!

Hôm sau, Trương Nguyên Thanh ngủ một giấc tỉnh lại, thời gian là chín rưỡi sáng.

“Xem ra thời gian vào linh cảnh là hôm nay...”

Hắn ăn xong bữa sáng, đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, gọi xe tới nhà Lôi Nhất Binh.

Ngõ hắn sống lúc còn nhỏ tên là tiểu khu Ngân Bình, xây ở nửa thế kỷ trước, mỗi một tòa nhà cư dân đều ngưng tụ năm tháng loang lổ, nhà lầu thống nhất là sáu tầng, không có thang máy, cáp điện hỗn độn một vòng lại một vòng quấn ở trên thân tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận