Linh Cảnh Hành Giả

Chương 279: Bản năng tầm bảo (1)

Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước lộ ra một nụ cười: “Tôi bắt một cô gái tự mình kiểm tra, sau khi đạt thành khế ước, cô ta đã trở thành nô lệ trung thành nhất của tôi, mọi yêu cầu của tôi, cô ấy đều không thể từ chối.”
Hắc Vô Thường “Ừm” một tiếng, hài lòng gật đầu.

Thân là thủ lĩnh tổ chức tà ác, hắn biết rõ giao dịch với Hoa Hồng Đêm Tối, tương đương bảo hổ lột da.

Khả năng thuận lợi hoàn thành giao dịch cực thấp, xác suất bị đen ăn đen lớn hơn nữa, bởi vậy, trong lúc ẩn núp ở Tùng Hải, Hắc Vô Thường luôn chờ một tin tức.

Hoa Hồng Đêm Tối hướng thế lực bên ngoài mượn được “Khế Ước Thư” .

Đây là một món đạo cụ nghề nghiệp “Kỵ sĩ”, tác dụng của nó đó là chế định khế ước, kẻ vi phạm khế ước, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Có tầng bảo hộ này, Hắc Vô Thường mới dám giao dịch với Hoa Hồng Đêm Tối.

Mà do Hoa Hồng Đêm Tối hướng thế lực bên ngoài mượn đạo cụ, là một trong những yêu cầu Hắc Vô Thường đưa ra.

Kỵ sĩ là nghề nghiệp hợp pháp, lấy thân phận Vu cổ sư đi tiếp xúc, sẽ chỉ bị kỵ sĩ chém giết, mà Hoa Hồng Đêm Tối không có loại phiền não này, thành viên tổ chức này là có nghề nghiệp hợp pháp.

Chỉ cần trả giá nhất định, liền mượn được “Khế Ước Thư” .

Lúc này, kim đồng hồ treo tường trên tường đi đến 12 giờ, gần như ở cùng lúc, cửa phòng làm việc bị gõ vang.

Tiếng đập cửa quanh quẩn ở văn phòng yên tĩnh, Hắc Vô Thường mắt nhỏ mặt ngựa nhìn thoáng qua cấp dưới.

Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước cẩn thận tới cạnh cửa, thấp giọng nói: “Ai?”

Ngoài cửa vang lên thanh âm trầm thấp, quen thuộc: “Là ta!”

“Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước” vẻ mặt vui vẻ, vội vàng mở cửa.

Hắn cùng Thiên Đạo Bất Công quan hệ không tệ, ở trong đoàn thể nhỏ của Hắc Vô Thường, sở thích của Hoành Hành Vô Kỵ những người này, đều đã bị lão đại Hắc Vô Thường đồng hóa, dần dần mất đi hứng thú đối với phụ nữ bình thường.

Chỉ có Thiên Đạo Bất Công cùng Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước, vẫn như cũ có hứng thú giới tính mãnh liệt đối với người khác phái hai chân, mà nhượng bộ lui binh đối với con thú giống cái.

Trong bóng đêm ngoài cửa, Thiên Đạo Bất Công đứng lặng, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Hắc Vô Thường cùng Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước, tựa như đang xác nhận cái gì.

Nhìn thấy đồng bạn vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt xa lạ, trong lòng Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước đột nhiên trầm xuống, ngay sau đó, hắn liền thấy “Thiên Đạo Bất Công” từ trong túi lấy ra một bức tượng đất to bằng bàn tay.

Bức tượng đất này là một người khổng lồ để trần trên thân, lưng cõng núi gian nan tiến lên.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Hắc Vô Thường cùng Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước, Thiên Đạo Bất Công ném bức tượng đất vào văn phòng.

Thùng!

Bức tượng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Ngay sau đó, Hắc Vô Thường cùng Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước bị “định” ở tại chỗ, thân thể bọn họ run run, bả vai giống như vác ngọn núi, khó có thể nhúc nhích.

Thiên Đạo Bất Công đứng ở ngoài cửa rút ra súng lục cắm ở bên hông, nhắm vào đầu Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước, bình tĩnh bóp cò súng.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Từng viên đạn chui vào đầu, hất bay sọ, máu tươi cùng tổ chức não bán tung tóe.

Mà lúc này, thân thể Thiếu Phụ Rất Ngọt Nước vừa mới dị hoá, chất sừng cứng rắn chỉ bao trùm 50% diện tích thân thể, đã bị đoạt đi sinh mệnh.

Thiên Đạo Bất Công đứng ở cửa, hướng nòng súng vào Hắc Vô Thường tận cùng bên trong, ‘Đoàng đoàng đoàng’ mang viên đạn còn thừa trút hết ở trên người Hắc Vô Thường.

Nhưng khó thương tổn vị Thánh giả này mảy may, cho dù không hóa cổ, đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể, Vu cổ sư cũng có thể dễ dàng chống lại được đạn.

Thấy đạn không có hiệu quả, Thiên Đạo Bất Công đứng ở cửa ngã thẳng xuống đất, trong bóng đêm ngoài cửa, một bóng dáng đồ trắng chậm rãi đi đến.

Hắc Vô Thường nhìn bóng trắng tới gần kia, nói:

“Chén thánh ở trong ô vật phẩm của ta, thiếu ta, nó sẽ bị linh cảnh thu về.”

Phó Thanh Dương đưa tay chộp vào không trung, bát phương kiếm đồng xanh vào tay, thản nhiên nói: “Đều giống nhau.”

Trở về linh cảnh, liền ý nghĩa một đoạn thời gian rất dài trong tương lai, đều không có Vu cổ sư nào đạt được đạo cụ loại quy tắc này.

Hắc Vô Thường cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: “Nghe thấy chưa, Ngũ Hành minh muốn để chén thánh trở về linh cảnh.”

Trong cửa hàng tiện lợi, Trương Nguyên Thanh ăn xong mỳ, lại gọi một phần bánh cá hầm. Hắn tựa vào trước quầy, chuyện trò vui vẻ với dì nhân viên cửa hàng.

“Ồ, con trai dì ở Học viện thương mại à, Học viện thương mại tốt, cô nương xinh đẹp quơ một cái được cả đống, bạn gái của con trai ngài khẳng định rất đẹp nhỉ.” Trương Nguyên Thanh hâm mộ nói.

“Ài, trung bình thôi.” Dì thở dài, cảm thấy người trẻ tuổi này nói chuyện rất êm tai, liền hỏi: “Bạn trẻ, cháu học đại học nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận