Linh Cảnh Hành Giả

Chương 238: Chợ đen (2)

“Năm vị minh chủ so với hắn, như thế nào?” Trương Nguyên Thanh tò mò nói.
Quan Nhã ngẫm nghĩ, lắc đầu:

“Chiến lực tầng cấp đó, chị làm sao tính ra? Nhưng chỉ thanh danh mà nói, năm vị minh chủ xa xa không bằng Tu La. Mà từ cách nói ‘ba hội hai giáo một Tu La’ này phỏng đoán, chị cho rằng năm vị minh chủ không bằng Tu La, ừm, đây chỉ là ý nghĩ của chị.”

Bên cạnh Vương Thái nói chen vào: “Nếu có video chiến đấu của mỗi người bọn họ, tôi có thể thông qua số liệu phân tích ra minh chủ cùng Tu La bên nào mạnh bên nào yếu.”

“Video chiến đấu loại cấp bậc đó sao có khả năng tìm được?” Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai: “Anh Vương Thái, không bằng anh phân tích một phen, em cùng chị Quan Nhã vật lộn, ai mạnh hơn?”

Vương Thái nghiêm túc nói:

“Nếu không sử dụng đạo cụ, hai người như cậu cũng không phải đối thủ của cô ấy.”

Quan Nhã lắc đầu, thật sự là một gã không thú vị, lúc này, cậu nên trả lời: Cái này còn cần hỏi sao, từ trước tới giờ chỉ có trâu chết mệt, không có cày hỏng ruộng.

Vẫn là Nguyên Thủy thú vị.

Tới gần giữa trưa, Trương Nguyên Thanh nghe thấy lầu một truyền đến tiếng cười sang sảng:

“A ha ha ha, mọi người còn nhớ rõ tôi à, chào mọi người chào mọi người, về sau tôi sẽ thường xuyên đi làm, có việc cứ tìm tôi, tôi bảo kê mọi người.”

Giọng điệu tuy hào sảng, nhưng thanh âm thanh thúy non nớt, chỉ nghe, Trương Nguyên Thanh đã tưởng tượng ra hình tượng một cô gái nhỏ chống hông, hào sảng cười to.

Vài giây sau, cầu thang bằng thép truyền đến tiếng bước chân.

Trương Nguyên Thanh thò đầu nhìn lại, đầu tiên nhìn thấy là một cô gái, rất thấp, đại khái lớp tám, ngũ quan rất tinh xảo, nhưng chưa hoàn toàn nảy nở, có một mái tóc dài trùm lên vai màu lửa đỏ.

Cô chống hông, cất bước chân không để ai vào mắt, rầm rầm rầm đi lên.

Ở phía sau cô gái nhỏ, là một người trung niên, mặc áo sơ mi trắng quần âu, đeo kính râm, khí chất rất âm trầm, tóc lộn xộn, thoạt nhìn, có chút giống Vương Thái phiên bản hắc hóa.

Vương Thái à, đây là anh của anh à? Trương Nguyên Thanh nhịn không được nghiêng đầu, liếc vị trí Vương Thái một cái.

Vương Thái cúi đầu làm việc, không để ý tới động tĩnh bên người.

Quan Nhã mỉm cười đứng dậy, nghênh đón hai đồng nghiệp trở về.

“Chào chị, chị Quan Nhã, em lại đã về rồi!” Cô gái tóc đỏ nâng tay, hào sảng chào hỏi, ánh mắt cô đặt ở trên người Trương Nguyên Thanh, lớn tiếng nói:

“Anh ấy chính là đồng nghiệp mới tới sao? Nguyên Thủy Thiên Tôn kia một mình một ngựa xông vào địch doanh, cùng nanh vuốt của Hạ Hầu gia đại chiến ba ngày ba đêm?”

A? Mình khi nào cùng nanh vuốt của Hạ Hầu gia đại chiến ba ngày ba đêm? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen.

Quan Nhã mở lòng bàn tay, hướng tới cô gái, giới thiệu cho Trương Nguyên Thanh:

“Khương Tinh Vệ, Hỏa sư cấp 3, 14 tuổi, còn đang học cấp 2, ừm, em hẳn là có đang đi học nhỉ.”

“Không học nữa, cha em nói, học hành lầm lỡ người ta, trường học dạy toàn là những thứ rắm chó không kêu.” Khương Tinh Vệ đi tới, kiễng mũi chân, vỗ mạnh bả vai Trương Nguyên Thanh, hào sảng cười to:

“A ha ha, quả nhiên tuấn tú lịch sự, về sau cứ đi theo em lăn lộn, em thích người trẻ tuổi có chính nghĩa.”

Bả vai Trương Nguyên Thanh bị vỗ đau đớn một phen, đầu óc ong ong, hắn cảm giác vỗ bả vai mình không phải cô gái 14 tuổi, mà là Lỗ Trí Thâm cao lớn vạm vỡ, một giây sau sẽ hai tay ôm quyền, nói một tiếng:

Ca ca!

Thân xác cô gái, linh hồn Lỗ Trí Thâm?

Lúc này, Khương Tinh Vệ chú ý tới Vương Thái, chấn động:

“Ồ, anh cũng là mới tới sao?”

Vương Thái: “Anh không phải, chúng ta trước kia từng gặp.”

Khương Tinh Vệ càng giật mình hơn: “Không có khả năng, vì sao em không có một chút ấn tượng nào đối với anh?”

Vương Thái: “...”

Trương Nguyên Thanh thấy một màn như vậy, không biết nên lẩm bẩm Vương Thái thiên phú dị bẩm, hay là lẩm bẩm Khương Tinh Vệ dây thần kinh to.

Quan Nhã tiếp tục giới thiệu:

“Vị này là tiền bối Đằng Viễn, Thủy quỷ cấp 4, tạm thay vị trí đội trưởng.”

Trương Nguyên Thanh thu sức chú ý về, cung kính nói: “Đằng Viễn đội trưởng.”

Người đàn ông trung niên ánh mắt dại ra, vẻ mặt cũng dại ra, một bộ dáng khuyết thiếu nhiệt tình đối với cuộc sống, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, thanh âm trống rỗng nói:

“Sửa đúng một chút, Thủy quỷ sau lần đầu tiên chuyển chức gọi là Ôn thần.

Hắn gật đầu với Trương Nguyên Thanh: “Không tệ, người trẻ tuổi luôn tràn ngập nhiệt tình, tràn ngập chính nghĩa, tôi rất thưởng thức cậu người trẻ tuổi như vậy, nhưng cũng phải nhắc nhở cậu, đây chỉ là một phần công việc, phải nhớ kỹ mọi lúc tính mạng của mình là quan trọng nhất, mạo hiểm vì công việc là chuyện đáng buồn cỡ nào chứ.”

A? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, cái này không giống với trong tưởng tượng của hắn vẽ cái bánh lớn tán dương như vỗ về gà chọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận